Lăng Việt đẹp trai là độc nhất vô nhị, cũng không phải những người con trai khác có thể so sánh được!
“Thiếu chủ, thuộc hạ có một chuyện không hiểu, không biết Thiếu chủ có thể giải thích cho thuộc hạ hay không?”
“Nói!”
” Quỷ Cốc chúng ta tuy không lẫn vào thế tục, nhưng nếu luận về thực lực, ở trên giang hồ cũng là chưa có đối thủ. Vì sao Lý Tướng Hiền còn muốn đi thông đồng với Không Động Phái?”
“Ta nghĩ, hẳn không phải là Lý Tướng Hiền chủ động thông đồng với Không Động, mà chính là Không Động cho Lý Tướng Hiền đầy đủ lợi ích, để hắn đỏ mắt đến điên cuồng, không tiếc mạo hiểm phản bội Quỷ Cốc.”
“Thế nhưng là… Không Động Phái vì sao phải làm như vậy? Bọn họ chẳng lẽ không sợ Quỷ Cốc chúng ta sao?”
Lăng Việt uống một ngụm rượu vang đỏ, Minh Thừa thì là cười hắc hắc, tà tiếu trả lời:
“Ngươi biết cái gì! Thiếu chủ của Không Động là Diệp Cô Thiên, cùng với thiếu chủ của chúng ta đều là Thiếu tướng của Long Tổ. Bất quá nha… Trước đó hắn cũng là một trong Tứ Thiếu của võ lâm, nhưng bởi vì thiếu chủ của chúng ta leo lên cho nên được mọi người phong làm một trong Tứ Thiếu, cũng từ đó vị trí của Diệp Cô Thiên cũng bị xóa bỏ. Hiện tại Diệp Cô Thiên rất hận thiếu chủ nhà chúng ta, hận đến hàm răng ngứa ngấy, tự nhiên sẽ cũng hận lên Quỷ Cốc.”
“Thì ra là thế! Không nghĩ tới Diệp Cô Thiên vậy mà quá hẹp hòi. Danh hào Võ Lâm Tứ Thiếu, toàn là bằng thủ đoạn tranh đoạt, hắn không có cái bản lãnh kia thì thôi đi, vậy mà vẫn còn ở trong bóng tối giở ra mấy cái thủ đoạn nho nhỏ này!”
Minh Thừa lại lần nữa mỉm cười.
“Cô gái nhỏ lại nói sai rồi! Không phải hắn hẹp hòi mà là thiếu chủ của chúng ta quá mức yêu nghiệt! Những người khác đều là thuở nhỏ tập võ, ngươi đoán thiếu chủ nhà chúng ta từ một người bình thường trở thành Thiếu tướng, tiến giai Võ Lâm Tứ Thiếu, bỏ ra bao lâu?”
“Bao lâu?”
“Năm năm!”
“Hít hà!”
Trong nháy mắt con ngươi của Hoa Hồng Đen co rụt lại!
Thời gian năm năm, từ một người bình thường tu luyện đến loại trình độ hư hôm nay, ông trời ơi, tên này còn là người sao?
“Thiếu chủ đúng là thần vậy đó! Giá lâm ở Giang Thành cũng phải chiếu sáng rạng rỡ.”
Minh Thừa làm xấu cười một tiếng.
“Chiếu sáng rạng rỡ thì không nhìn thấy, ngược lại máu chảy thành sông lại là sự thật!”
Lông mày xinh đẹp của Hoa Hồng Đen hơi nhíu lại, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Hai tay của Minh Thừa thả ở sau ót, một mặt hưởng thụ bảo:
“Hôm trước tại Giang Thành, giết người thật là thoải mái quá đi!”
Thêm một lần nữa con ngươi của Hoa Hồng Đen lại co rụt lại.
“Chẳng lẽ… Giang Thành Trần gia…?”
“Không sai, lão già chết tiệt kia hại chết cha mẹ của Thiếu chủ, chết chưa hết tội.”
“Hại….”