Thần Y Phục Thù!

Chương 27



Chú ba khẽ nhíu mày, đẩy mắt kính của mình, giọng nói mang theo vài phần trách mắng, hắn gằn giọng:

“Làm sao không đi tìm việc mà làm?Tài sản của cha con để lại từ lâu đã bị mất, con không làm việc thì lấy gì để sinh sống?”

“Tạm thời vẫn còn một ít tiền, một số khác cũng có chút thu nhập.”

Chú ba rít một hơi rồi nhã ra mồn làn khói, lạnh nhạt nói:

“Chú có mấy lời phải nhắc nhở con. Tuy nói con không có cha mẹ, nhưng dù sao con cũng là được sinh ra trong gia đình giàu có, những công việc lén lút kia, con không nên lấn thân vào. Với lại những tên đầu đường xó chợ đó nữa, cũng đừng nên kết bạn làm gì.”

Khi nghe lời nói này của chú ba, không hiểu sao ở ngực của Lăng Việt đau xót, hắn không nghĩ tới sẽ có một ngày, chú ba của hắn lại xem hắn giống như những loại người kia.

Hít thở sâu một hơi, Lăng Việt hỏi ngược lại:

“Tuy con không có cha mẹ, nhưng lúc nào cũng ghi nhớ những lời dạy bảo của cha mẹ lúc họ còn sống. Ngược lại ở trong lòng của chú ba, Lăng Việt là loại người trộm cắp đó hay sao?”

Chú ba khẽ nhíu mày.

“Làm sao? Chú là người lớn, giáo dục con hai câu cũng không được?”

Lăng Việt không nói, chú ba hừ nhẹ một tiếng, lần nữa mở miệng:

“Tuy rằng chú ở Giang Châu lăn lộn ra chút thành tích. Nhưng hiện tại chú đang làm việc ở chính phủ, con cũng biết chú làm quan rất chính trực, cho nên chú không thể giúp cháu tìm một công việc tốt được. Nhưng bạn bè chú rất nhiều, người nào cũng mở tiệm hoặc là làm việc tại nhà máy. Nếu con nguyện ý đi bưng trà đưa nước, làm nhân viên phục vụ, quét nhà cầu. Hoặc là làm công nhân trong nhà xưởng, chú có thể giúp con một tay. Dù sao, chú cũng là chú ba của con.”



Trong lòng của Lăng Việt đắng chát cười một tiếng.

Lúc đến đây hắn cũng đã đoán được, chỉ là hắn cũng có chút mong chờ đáng tiếc lòng người bạc bẽo.

Thôi, đạo bất đồng… Suy nghĩ khác nhau.

Nghĩ tới đây, hắn đứng dậy, nói:

“Chú ba, cám ơn lòng tốt của chú, bất quá nếu như con muốn tìm công việc bưng trà rót nước thì cũng không cần làm phiền đến chú. Hôm nay tới đây, là vì ông nội nhắc nhở, con còn có việc liền đi trước. Gặp lại sau.”

Dứt lời, Lăng Việt quay người rời đi.

Chú ba không khỏi lắc đầu.

“Tính tình của tên nhóc con này giống như cha của nó luôn tự cho là đúng! Năm đó, nếu như cha của nó không phải ỷ mình có chút y thuật, nhất định phải cưới mẹ của nó làm vợ, thì cũng không đến mức đắc tội Hoa gia, kết quả là rơi vào tình cảnh chết trẻ, cửa nát nhà tan!”

Lúc này giọng nói của dì ba có chút lạnh lùng:

“Anh cũng không nhìn bộ dáng hiện tại của nó đi. Chẳng lẽ nó còn tưởng mình là đại thiếu gia hay sao? Ở bên ngoài năm năm trở về liền mua hai rương đồ uống trong siêu thị, đúng là một bộ dạng nghèo hèn, phách lối cái gì chứ? Em cũng nói luôn cho anh biết, sau này anh đừng lui tới với nó, dính lên loại thân thích nghèo hèn này, muốn bỏ cũng bỏ không được.”

“Anh biết, cho nên lúc vừa nãy anh liền mở miệng trước, lập tức phong kín con đường của nó. Để tránh nó cầu xin anh giúp đỡ kiếm cho nó một công việc tốt, anh cũng chả ngu ngốc để rước phiền phức vào người.”

Dì ba hì hì cười một tiếng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv