Nhóm dịch: TTC
Edit: Tịch Yên Vũ
Beta: Ara
__________
Vân Chỉ Tịch nhìn bộ dạng của nó, suy đoán nói: "Bị tách ra à?"
"Meo meo!" Mèo con nghe vậy lập tức gật đầu, đôi mắt xanh kích động đến mức muốn chảy nước mắt. Nếu nó có thể nói chuyện, chắc chắn sẽ hô "Tri âm".
Vân Chỉ Tịch nhìn hai hướng con đường phía trước, phát hiện một đường là ra khỏi thành, một đường là ở trong thành, trong lòng nhanh chóng có quyết định nói: "Đi bên này trước."
Con đường nàng chỉ là đường ra khỏi thành, bởi vì nếu đi xa khỏi thành thì sẽ khó tìm hơn. Lúc này nàng không nghĩ tới, con đường mà nàng đi là đi ra bãi tha ma.
Mèo con có phương hướng, lập tức linh hoạt tiếp tục dẫn đường. Vân Chỉ Đào đi theo Vân Chỉ Tịch, đoạn đường này phải tấm tắc bảo lạ, khỏi nói trong lòng thích con mèo nhỏ này đến mức nào. Ngay cả Vân Thất, Vân Bát cũng rất kinh ngạc không biết tiểu thư lấy được con thú nhỏ thần kỳ này ở nơi nào.
Con đường này dẫn đến bãi tha ma, sắc mặt Vân Chỉ Tịch từ âm chuyển hàn!
"Thất tỷ, nơi này..." mặc dù Vân Chỉ Đào là Võ Giả, nhưng chưa từng đi qua bãi tha ma, mắt nhìn thấy cảnh tượng nơi này thì hết sức sợ hãi.
"TIểu Bạch, có thể tìm được vị trí cụ thể không?" Âm thanh Vân Chỉ Tịch rất bình tĩnh, nhưng nếu Đoan Chính ở chỗ này tất nhiên sẽ biết lão đại bọn họ đang ở ranh giới cuồng bạo!
"Meo." Mèo con gật đầu, có vẻ không để bụng bãi tha ma lắm, nhanh chóng hóa thành một bóng trắng tiến vào chỗ sâu.
Rất nhanh thì mèo con đã tìm được chính xác nơi Vân Nhất Minh bị chôn, đây là một mảnh đất trống, nhìn từ bề ngoài thì không thấy đầu mối nào cả, bốn phía tràn ngập mùi thối của thi thể, còn có tiếng kêu của quạ đen và kền kền nhuộm đẫm bầu không khí. Nếu không phải là ban ngày thì thật là một nơi âm u dọa người. Tuy vậy, không khí lạnh lẽo nơi đây không hề giảm làm Vân Chỉ Đào bị dọa, gắt gao nắm lấy vạt áo của Vân Chỉ Tịch.
"Meo meo!" Mèo con giơ móng vuốt nhỏ đào bới đất, tỏ ý có người ở phía dưới.
******Bạn đang đọc truyện do Tụ Tiên Cư dịch******
Vân Chỉ Tịch quét ánh mắt nhìn bốn phía, rất nhanh đã chui vào trong bãi tha ma. Lúc nàng trở lại cũng mang ra công cụ đào hố của thanh niên béo tốt và Lại Nhị. Nếu hai người đó còn ở đây nhất định sẽ khiếp sợ, không thể hiểu tại sao Vân Chỉ Tịch có thể tìm được!
Vân Thất và Vân Bát không nói hai lời, lập tức cầm lên cái cuốc bới đất, rất nhanh đào ra thứ bị che giấu. Đến khi cái hố được đào tương đối sâu, Vân Chỉ Tịch tỏ ý đào nhẹ một chút. Chỉ chốc lát, quả nhiên bọn họ thấy có người chôn ở bên trong. Vân Chỉ Tịch lập tức hô ngừng, nàng nhảy xuống hố sâu, sợ đất che giấu Vân Nhất Minh, nhanh chóng dùng hai tay đào ra.
"Cha!" Thanh âm Vân Chỉ Tịch khàn khàn, Vân Thất vội vàng nhảy xuống khiêng người từ trong hố ra. Mũi miệng của Vân Nhất Minh đã bị đất cát lấp đầy, nhìn tư thế của hắn thì hiển nhiên có thể thấy là có giãy giụa! Nhưng vết thương cũ năm xưa của hắn vẫn chưa khôi phục, cộng thêm thương thế hôm nay nghiêm trọng nên sức lực cực kỳ nhỏ.
"Nhị thúc..." Nước mắt Vân Chỉ Đào tràn mi, hắn cảm thấy người nhất định đã chết.
Vân Thất và Vân Bát nhìn nhau, thấy được trong mắt của đối phương khiếp sợ và sát khí! Lại có người dám đào hố giết Vân Nhị gia của bọn họ, mặc kệ đối phương là ai, đều đáng chết!
Vân Chỉ Tịch mở đôi mắt tâm linh liền lập tức nhìn ra tình trạng đặc biệt tệ hại của Vân Nhất Minh! Người gần như đã không còn hô hấp, chẳng qua tim còn mơ hồ hoạt động, nhưng lại cực kỳ nhẹ, tình trạng đã sắp chết!
Không có lời nói và động tác dư thừa nào, Vân Chỉ Tịch lập tức chuyển động bàn tay thần thánh. Đôi tay nàng nửa trong suốt tản ra ánh sáng nhanh chóng bao trùm trái tim của Vân Nhất Minh, nàng không giữ lại chút huyền kính nào trong cơ thể truyền đến bàn tay, lúc này trong lòng nàng chỉ có một ý niệm ---- Cha tuyệt đối không thể chết!
Vân Chỉ Đào kinh ngạc đứng ở một bên, sững sờ nhìn đôi tay thần kỳ của Vân Chỉ Tịch...
Còn mèo con khi nhìn bàn tay Vân Chỉ Tịch thì cặp mắt xanh kia mơ hồ và ngơ ngẩn nhìn bàn tay nàng.
Ước chưng ba mươi phút sau,, một tiếng ho khan nhẹ, chậm ra từ trong miệng Vân Nhất Minh phát ra. Một tiếng này, truyền vào tai Vân Chỉ Tịch như là một âm thanh tuyệt vời nhất!
Nàng vội vàng đỡ Vân Nhất Minh ngồi dậy, nhanh chóng giúp hắn rửa sạch đất trong miệng mũi, còn lấy Dưỡng Thần Đan mà trước đây Mạc lão cho riêng nàng liên tiếp đút mấy viên. Nếu không phải nghĩ đến thân thể Vân Nhất Minh chịu không được thì e rằng có thể nàng đã đút luôn một lọ.
"Khụ khụ..." Cái mạng này của Vân Nhất Minh nhờ bàn tay thần thánh của Vân Chỉ Tịch đoạt lại từ tay Diêm Vương. Chẳng qua là thương thế của hắn rất nặng, nhiều chỗ gãy xương thì không nói, xương hai chân và bả vai lại nát bấy. Nếu chữa trị theo cách thông thường thì cả đời chỉ có thể như một phế vật nằm liệt giường không dậy nổi.
Thù này, không đội trời chung!
....
Lúc này, bên trong Thiên Hương lâu, vì Văn Tố Tâm mà giá cứ liên tiếp leo lên. Ngay cả tú bà Thiên Hương Lâu cũng không ngờ Văn Tố Tâm được hoan nghênh đến thế. Ngược lại là mấy hoàng hoa khuê nữ trong lồng lại không có người hỏi han.
"Một trăm tám mươi hai!" Nói giá chính là một tên mạo hiểm một mắt, gọi là Độc nhãn. Hắn cũng không tin có người dám tranh giành một phụ nhân với hắn! Hắn đường đường là Huyền Sĩ, cộng thêm mặt hắn đầy hung hãn, thật làm nhiều người kinh hãi.
"Hai trăm hai mươi hai, thiếu gia chúng ta nhất định phải có được nàng!" Thiếu niên ban đầu lại tăng giá thêm lần nữa.
"Thì ra là thị đồng của thiếu chủ Trương gia." Có người nhận ra thiếu niên, không ít người nghe vậy nhìn về phía nhã gian nào đó ở bốn phía đại đường Thiên Hương Lâu.
"Ha ha, các vị xem đi. Thiếu gia nhà ta nhìn trúng, mọi người cứ việc ra giá." Trương gia là một thế gia không tầm thường ở Huyện Thanh Thành nhưng so với tam đại gia tộc thì vẫn còn yếu hơn rất nhiều. Lúc này tham gia so giá là Trương thiếu gia mười hai tuổi, xem ra là chuẩn bị mua Văn Tố Tâm để khai trai.
Văn Tố Tâm là người đã có chồng, hiểu biết chuyện nam nữ, không phải là nữ tử lưu lạc phong trần, một thân khí chất đều là thượng cấp, vóc người đầy đặn, không tránh khỏi bị mọi người tranh đua.
"Ba trăm hai!" Trong nhã gian, một âm thanh cuồng vọng truyền ra.
"Là Tham Lang!" Có người nghe được thanh âm này, mà Tham Lang là lão đại lính đánh thuê ở khu vực Huyện Thanh Thành.
Hắn có tu vi Huyền Sĩ cao giai, là một trong những người có tu vi cao nhất nơi này!
"Ha ha ha, nữ nhân này không tệ, lão tử phải dẫn về chơi cho đã!" Tham Lang quát lên, mọi người đều biết công phu ở trên giường của người này có chút hung tàn, hoàng hoa khuê nữ làm sao có thể chịu nổi, cho nên hắn thích thiếu phụ, đặc biệt là mỹ phụ có xuất thân trong sạch.
Nhưng Trương gia tuy yếu, dù gì cũng là thế gia, sao cam lòng chịu yếu thế!
"Ba trăm sáu mươi hai!"
"Ba trăm tám!"
"Bốn trăm!"
...
"Đúng là phụ nhân này nhìn không tệ, sớm biết thì đã giữ lại chơi trước!" Giờ phút này, Tiền Dược thấy Văn Tố Tâm mặc vào đồ này lộ ra dáng người đầy đặn, hơi có chút ảo não nói.
"Đại ca, phụ thân sẽ an bài hôn sự cho huynh, chớ chạm vào phong lưu vận sự này." Tiền Sương Ngữ không ngờ Văn Tố Tâm được hoan nghênh đến thế, nàng vốn là muốn giết chết luôn. Nhưng ngẫm lại cảm thấy nếu là người Vân gia, không bằng đem tới đây làm nhục một phen. Dù sau đó bị tìm được, không có nhân chứng thì Vân gia cũng không dám nói gì.
******Bạn đang đọc truyện do Tụ Tiên Cư dịch******
"Biết biết" Tiền Dược tuy nói như vậy, nhưng ánh mắt dục vọng cũng không giảm.
Tiền Sương Ngữ lắc đầu một cái, xem náo nhiệt đã xong, đang chuẩn bị đứng dậy để về nhà trước.
Lúc này tranh giá đã kết thúc, Trương tiểu thiếu gia kia bỏ quyền, Quản sự Trương gia muốn mượn lần này cho Tham Lang một ân huệ, dù gì người này là một Huyền Sĩ cao giai!
"Ha ha ha --- đa tạ Trương thiếu gia!" Tham Lang cười một tiếng, cuối cùng được như mong muốn,lập tức thanh toán!
Tú bà cười híp mắt đếm ngân phiếu, lớn tiếng hét to: "Người đâu, đem người đưa đến phòng giáp chữ Thiên!"
Văn Tố Tâm nghe vậy nản lòng thoái chí, nghĩ đến Văn Nhất Minh, nàng nhất định không để mình chịu nhục: "Minh ca, thật xin lỗi..." Dứt lời, nàng muốn cắn lưỡi tự sát! Nhưng mà một đạo âm thanh kéo nàng từ tuyệt vọng trở về!
"Ai dám động tới nương ta sẽ chết!"