Edit: Nguyệt Ly Phong
Beta: tdbbkt
------
Vân Chỉ Tịch hơi nghiêng đầu, khóe miệng khẽ nhếch thành một độ cong trào phúng, cười như không cười nói: "Không phải ngươi muốn dạy dỗ ta sao? Cảm giác bị một Huyền Đồ thất giai đả thương như thế nào? Ai nha nha, xem ra Huyền Đồ cũng chỉ có như thế." Nàng vừa nói vừa xua xua tay, bộ dáng "ngươi cũng không hơn gì".
Kỳ thật, nguyên tắc của Vân Chỉ Tịch là nếu người khác không trêu chọc nàng, nàng cũng sẽ không chủ động đi tìm hắn gây phiền toái. Nhưng mà huynh muội Vân Chỉ Phàm cùng Vân Chỉ Phi cứ nhiều lần lặp đi lặp lại trêu chọc nàng, lại còn không biết tự lượng sức. Bởi vậy, nàng sao có thể buông tha đôi huynh muội này, đương nhiên là phải ra sức chà đạp rồi.
Tu vi của nàng vẫn luôn áp chế ở ngưỡng Huyền Đồ thất giai, chỉ là nàng có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, cùng với hiểu biết về Huyền Đồ cửu giai, Vân Chỉ Phàm sao có thể là đối thủ của nàng đối chứ? Trừ phi hắn giống Phong Tòng đã là trở thành huyền sĩ, có lẽ mới có tư cách uy hiếp nàng.
"Tốt...... Rất tốt! Vân Chỉ Tịch, ngươi thực sự chọc giận ta!" Hai tròng mắt Vân Chỉ Phàm đỏ bừng, một suy nghĩ điên cuồng lan tràn trong tâm trí của hắn, hắn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, ngân thương hóa thành ngân long, lao nhanh tấn công Vân Chỉ Tịch!
"Hãy mở mắt mà xem thuật ám sát của ta!" Vân Chỉ Tịch cười lạnh, bàn tay cầm một thanh chủy thủ sắc bén! Một luồng sát khí rét lạnh từ thanh chủy thủ lan tràn!
Giờ khắc này, ánh mắt của Dung Hoàng sáng ngời! Là loại sát khí này, ngày đó hắn bỗng nhiên áp chế không được nàng, trên người nàng đã bộc phát ra loại sát khí này, trong lúc nhất thời hắn bị tát một cái! Tuy rằng lúc ấy hắn rất nhanh phản ứng lại, hơn nữa còn kiềm chế tiểu nha đầu nhưng vẫn như cũ kinh ngạc không thôi! Loại sát khí này tinh thuần và sắc bén hơn bất kì loại sát khí nào hắn đã từng gặp qua!
Lúc này, đối mặt với Vân Chỉ Phàm bùng nổ, mà tu vi của Vân Chỉ Tịch bị áp chế ở thất giai khiến cảm nhận được uy hiếp nhỏ, cho nên nàng không chút do dự rút ra chủy thủ! Ở hiện đại, nàng vũ khí cũng là chủy thủ! Chủy thủ của nàng vừa sắc bén vừa khéo léo, là sát chiêu cuối cùng của nàng!
"Ngân long trảm!" Vân Chỉ Phàm hét lớn một tiếng, thương như ngân long rút xuống! Trong nháy mắt sắp đem Vân Chỉ Tịch bao phủ ở bên trong, mà một khi bị bao phủ thì phải chết không thể nghi ngờ!
Đệ tử tuổi trẻ vây xem bất ngờ hô ra tiếng, đều cho rằng Vân Chỉ Tịch không thể trốn thoát sát chiêu này! Vân Nhất Minh khẩn trương đến đứng lên, dường như muốn xông lên đài chiến đấu!
Nhưng mà ——
"Nàng không có chuyện gì!" Không biết là ai hét lên một tiếng!
Chỉ thấy Vân Chỉ Tịch đứng ở phía sau Vân Chỉ Phàm! Chủy thủ trong tay nàng hóa thành một vệt sáng chậm rãi đâm vào ngực Vân Chỉ Phàm!
Đây là một sát chiêu tuyệt diệu, người bình thường căn bản tránh không khỏi!
Nhưng Vân Chỉ Phàm hiển nhiên không phải người bình thường, dù đang trong trạng thái điên cuồng bỗng cảm thấy một nguy cơ trí mạng đang ở phía sau hắn! Hắn lập tức không chút nghĩ ngợi, ngân thương chuyển công thành thủ chặn ở sau lưng!
"Leng keng keng keng!" Tiếng binh khí va chạm vang dội trên đài chiến đấu, lại có tiếng gì đó vỡ vụn, thì ra là chủy thủ của Vân Chỉ Tịch bị gãy!
Ngân thương trong tay Vân Chỉ Phàm là một thanh binh khí thượng phẩm, mà chủy thủ trong tay Vân Chỉ Tịch chỉ là một vũ khí tốt nhất của Chu gia trại, nhiều nhất chính là binh khí hạ phẩm, hai cái chạm vào nhau tất nhiên là không bằng nhau!
Dù vậy, mọi người vẫn nhìn ra Vân Chỉ Phàm bị Vân Chỉ Tịch đè đánh! Điều này làm cho tất cả mọi người thật khó thể tin!
Vân Chỉ Tịch nhăn mày đẹp, nhìn chủy thủ chỉ còn lại gốc trong tay, vô ngữ nói: "Quả nhiên vẫn cần phải có Huyền Binh a, binh khí gì đó thật là quá yếu, y như bã đậu"
Trên đài chiến đấu, Vân Chỉ Phàm nhìn thấy giờ phút này Vân Chỉ Tịch còn có tâm trạng đánh giá chủy thủ, trong lòng hắn cực kỳ hận a! Oán hận hàng năm tích lũy tức khắc như nước vỡ đê, ngân thương hóa thành vô số mũi tên đánh tới Vân Chỉ Tịch!
Vân Chỉ Tịch chỉ cảm thấy trước mặt phát lạnh, sắc mặt hơi biến đổi: "Không ngờ có thể chặn toàn bộ đường lui của ta!"
Giờ phút này, Vân Chỉ Tịch lại không trêu đùa Vân Chỉ Phàm. Rốt cuộc người sau ra một kích tuyệt địa có chút nguy hiểm, huống chi nàng còn chưa muốn bại lộ tu vi, nàng vội vàng nhún mũi chân sử dụng khinh công tuyệt đỉnh khiến nàng như một con bướm tím xinh đẹp bay lượn trên không trung.
Một khắc kia, Vân Chỉ Tịch cứ như đứng yên ở không trung! Toàn trường khiếp sợ!
"Là " Phù Không Chi Thuật "! Đây không phải là thần thông của Đại Huyền Sư?!"
Tới lúc này, gia chủ và đoàn trưởng lão kích động đứng lên: "Phù Không Chi Thuật!"
Trên đài chiến đấu, đang trong trạng thái điên cuồng thì Vân Chỉ Phàm cũng mặc kệ " Phù Không Chi Thuật " là cái gì, đầu ngân thương điên cuồng hướng lên không trung xé gió mà đi!
"Dừng tay!" Vân Ngạo Thành hét lớn, nhưng mà đã muộn!
Nhưng động tác kế tiếp của Vân Chỉ Tịch làm tất cả mọi người ngây ra như phỗng!
Chỉ thấy thân thể của Vân Chỉ Tịch uyển chuyển nhẹ nhàng trên không trung như bướm tím tung bay, lại đột ngột chuyển động đạp về phía ngân thương! Ngân thương có chứa huyền kính rất mạnh cũng không khiến nàng bị đánh bay!
"Hừ —— chỉ là một cây ngân thương, còn không gây thương tổn cho ta!"
Sắc mặt Vân Chỉ Tịch bình tĩnh, hai tay như đang vẽ hoa, nương theo sức lực của ngân thương, dùng Thái Cực đạo lấy nhu thắng cương đánh ra!
Hai tay của nàng chấn động, một luồng huyền kính không linh trong cơ thể phát ra, tuy chỉ là thất giai nhưng độ tinh thuần lại cao hơn Vân Chỉ Phàm gấp trăm lần!
Thái Cực vừa ra, huyền kính cao một đầu! Động tác của Vân Chỉ Tịch ở không trung, cực kỳ thong thả nhưng cũng cực kỳ cường đại! Nàng như một con bướm tím rực rỡ, đôi cánh chậm rãi lay động bao quanh lấy cây ngân thương kia! Rồi lại dùng một chiêu Càn Khôn Đại Na Di, đem đầu ngân thương quay ngược lại về phía Vân Chỉ Phàm!
Lúc này Vân Chỉ Phàm đã tiêu hao rất nhiều huyền kính, căn bản không kịp trốn tránh, lập tức bị ngân thương đánh bay ra đài!
Thân thể hắn như diều đứt dây, "phanh" một tiếng rơi xuống ngoài đài chiến đấu.
Toàn trường yên tĩnh! Tất cả mọi người kinh hãi nhìn một màn này, bao gồm Tam trưởng lão, Đại trưởng lão, cả Vân Ngạo Thành! Mọi người trong mắt chỉ có sự khiếp sợ!
Giờ khắc này, Vân Chỉ Tịch chính là điểm sáng lóa mắt nhất toàn trường! Bướm tím bay trên bầu trời nhẹ nhàng như tiên!
Ai nói Vân Chỉ Tịch là phế vật? Ai nói Vân Chỉ Tịch là đèn cạn dầu? Ai nói Vân Chỉ Tịch không đủ tư cách tham gia đại bỉ thế gia?
Chó má! Tất cả đều là nói xạo!
Vân Chỉ Tịch, nàng tuyệt đối không phải phế vật! Nàng là thiên tài! Thiên tài tuyệt thế không khuất phục trước vận mệnh!
"Sao —— sao có thể!" Đại trưởng lão Vân Ngạo Danh chấn kinh thất thanh, tâm thần kinh hãi cuồn trào.
Nếu nói hắn không tin cháu trai bị kẻ hèn Huyền Đồ thất giai đánh bại, như vậy Vân Chỉ Tịch bày ra " Phù Không Chi Thuật " mới là khiến hắn không thể tin tưởng!
Nhưng sau khiếp sợ, Đại trưởng lão tâm thần âm u: Vân Chỉ Tịch, quyết không thể giữ!