“Chủ tịch Lâm! Đã đến lúc nào rồi mà anh còn quan tâm đến buổi đấu giá này nữa chứ? Chúng ta lại không có tiền, lấy đâu mà mua nổi đồ của buổi đấu giá này? Hà cớ gì phải lãng phí thời gian ở buổi đấu giá này?”
Huỳnh Lam sốt ruột nói.
Phan Lâm không nói lời nào, tầm mắt tiếp tục nhìn lên trêи gian trưng bày.
“Chủ tịch Lâm! Rốt cuộc anh có nghe thấy lời nói của tôi không vậy? Nhà họ Dương đã xin được viện trợ! Bọn họ có viện trợ tỪ bên ngoài rồi! Coi như là tôi cầu xin anh! Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi! Cậu Ba nhà họ Dương kia nếu như đã dám mời người kia đến đây, vậy người kia chắc chắn không dễ đối phó đâu, tôi chỉ có mấy người, tôi thât sư lo lắng sẽ không có cách nào kịp thời bảo vệ anh được, nếu như anh có bất trắc gì thì tôi sẽ thành người mang tội mất!”
Huỳnh Lam sốt ruột đến sắp khóc thành tiếng luôn rồi.
Thế nhưng Phan Lâm lại trả lời cho ông hai chữ đơn giản: “Ngồi xuống!”
Giọng nói vang lên, Huỳnh Lam lập tức sững SỜ.
“Không nghe thấy lời tôi nói sao? Ngồi xuống.”
Phan Lâm lại nói.
“Chủ tịch Lâm…”
Huỳnh Lam vừa há miệng, lại thấy Phan Lâm khẽ nghiêng đầu.
Lúc đối diện với ánh mắt nặng nề kia của Phan Lâm, Huỳnh Lam không dám bộc phát tính khí nữa, chỉ có thể cứng nhắc ngồi xuống ghế.
Mấy tên thuộc hạ ở phía sau đưa mắt nhìn nhau, đều không dám lên tiếng.
Phan Lâm tiếp tục nhìn lên gian trưng bày.
Đã là thương phẩm thứ bảy được bán đấu giá thành công rồi.
Long Đăng rốt cuộc chính là Long Đằng, những đồ vật mang ra đều khiến cho mọi người võ cùng hứng thú, vì vậy khung cảnh đấu giá cũng khá là kịch liệt.
Huỳnh Lam không có tâm tình nào đề xem buổi đấu giá này, cả người đều đang thấp thỏm không yên.
Nhưng ngay trong lúc này, người bán đấu giá tên Mạn Vũ đột nhiên ngừng lại một chút, vẫy vẫy tay với nhân viên công tác.
Người nhân viên công tác kia lại bưng lên một cái khay.
Chỉ là lần này, cái khay không dùng vải đỏ bao phủ lên nữa, mã trực tiếp lộ ra trước mặt cỏng chúng.
Liền thấy trêи cái khay đang đặt một đóa tỉnh tế trông giống như hoa hồng.
Đóỏa hoa này rất kỳ diệu, cánh hoa như lửa, mê hoặc lòng người, hơn nữa còn tỏa ra hương thơm khác lạ, làm cho người ta mê đắm đến cực điềm.
Không ít các vị khách quý đều nhắm mắt rơi vào ngây ngất.
“Đây là cái gi?“ “Thơm quá…”
Có người không kiểm được phát ra tiếng than thở.
Huỳnh Lam cũng khẽ nâng mắt quét qua bông hoa kia, nhưng không quá đề ý đến.
“Kính thưa các quý ông, quý bà đang ngồi đây, xin cho phép tôi được giới thiệu với các vị, loại thực vật đặc biệt này được đặt tên là hoa Thu Huyền, nghe nói rằng nó có công hiệu kéo dài tuổi thọ, hiệu quả tương dương với nhân sâm, nhưng dược hiệu của nỏ cao hơn nhiều so với nhân sâm, hơn nữa còn có công dụng làm đẹp, tiêu trừ bách bệnh! Xin thứ lỗi cho chúng tôi không tiện tiết lộ chủ nhân của bông hoa Thu Huyền này là ai, nhưng công hiệu của nó, chúng tôi có thể bảo đảm tuyệt đối có thể xứng đáng với giá trị của nó!”
Mạn Vũ khẽ cười nói.
Dù là nói như vậy, nhưng các vị khách quý ở hiện trường lại đưa mắt nhìn nhau, không có bao nhiêu người lộ ra khát vọng và trông mong với bông hoa Thu Huyền này.
Dù gì cũng chỉ là một đóa hoa ngửi khá thơm mà thôi.
Về phần công hiệu mà Mạn Vũ nói, bọn họ cũng không quá để ý.
Những người ở hiện trường có ai có thể hiểu cái này chứ? Cho dù Mạn Vũ có nói thần kỳ đến đâu đi chăng nữa, cũng có rất nhiều người cảm thấy chẳng qua là cô đang phóng đại lên mà thôi.
“Cô Mạn Vũ, trực tiếp nói giá đi!”
Có người thúc giục, hi vọng có thể nhanh qua thương phẩm này một chút để xem xem bảo vật tiếp theo sẽ là gì! Mạn Vũ dẫn đầu khẽ mỉm cười: “Nếu như có một số vị khách đã sốt ruột rồi, vậy tôi không đề cho quý khách chờ lâu nữa, giá khởi điểm của bông hoa Thu Huyền này là 9 nghìn 8 trăm tỷ, mỗi lần đấu giá không thể thấp hơn 350 tỷ!”
Lời này vừa dứt, cả hiện trường ngay lập tức nhốn nháo.
“Cái gì? Bông hoa rách nát này mà muốn 9 nghìn 8 trăm tỷ?”
“Đang nói đùa gì vậy chứ?”
“Thương hội các người muốn ăn cướp _ à?”
“Không phải là lấy từ đâu đó về một đóa hoa dại rồi cố ý lừa gạt chúng ta đấy chứ?”
Các vị khách mời nhao nhao nghỉ ngờ,.
lớn tiếng hỏi.
Mạn Vũ liên tục giải thích.
Nhưng cô ấy có giải thích nhiều như thế nào thì cũng không có người tin.
Dù sao bông hoa này ngoại trừ khá đẹp mắt ra, mùi hương nồng đậm hơn một chút, còn lại đâu có gì khác biệt so với những bông hoa bình thường! Ai sẽ bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua một thứ đồ viền vông hão huyền này chứ? Có lẽ là vì như vậy nên sau khi bắt đầu đấu giá, lần lữa mãi vẫn chưa có ai ra giá.
Mọi người tuy rằng có tiền, nhưng đều không phải là đồ ngốc, ai lại đi làm kẻ coi tiền như rác chứ? “Không có quý ông nào thích bông hoa Thu Huyền này sao?”
Mạn Vũ lau lau mỏ hôi trêи trán, nặn ra nụ cười hỏi.
Thế nhưng vẫn không có người ra giá.
Vào ngay lúc này, một âm thanh đột nhiên truyền ra từ trong phòng VỊP dành cho khách quý ở lầu 2.
“Tôi ra giá 14 nghìn tỷ!”
Giọng nói này vừa phát ra, cả hội trường nhốn nháo lập tức phẳng lặng như tỜ.
Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về nơi phát ra âm thanh.
Khi nhìn kỹ mới phát hiện ra người lên tiếng… lại chính là bác sĩ Lâm ở tầng 2! “Bác sĩ Lâm ra giá rồi?”
Tất cả mỏi người mở to mắt há hốc mồm.
Huỳnh Lam ở bên cạnh càng kinh ngạc hơn, nhanh chóng nghiêng đầu sững Sở nhìn Phan Lâm.
“Chủ tịch Lâm, anh…”
Ông lắp bắp, trêи mặt toàn là vẻ đờ dẫn và kinh hãi… Vẻ mặt của tất cả quan khách cũng tương đồng với ông ấy.
Mạn Vũ vô cùng vui mừng, liền hô hào lên: “Ông Lâm ở phòng khách quý VIP tầng 2 ra giá 14 nghìn tỷ, xin hỏi có ai muốn ra giá tiếp không?”
Xung quanh không ai lên tiếng.
Mọi người vẫn còn trong trạng thái mơ màng.
“Còn có quý ông nào muốn ra giá cao hơn ông Lâm không ạ?”
Mạn Vũ lại tiếp tục hô hào.
Vân không thấy có người trả lời.
Cô ấy chỉ có thể đành chịu mà hô lên: “14 nghìn tỷ lần thứ nhất!”
“14 nghìn tỷ lần thứ hai!”
“14 nghìn tỷ lần thứ…”
“Tôi ra giá 17 nghìn 5 trăm tỷ!”
Vào lúc Mạn Đình sắp dứt lời, lại có một giọng nói nữa truyền ra… —————————-