Nhai Sơn Giang Thành trong nước khá nồi tiếng Bởi vì trêи Nhai Sơn có một ngôi miều rất nồi tiếng, gọi là Nhai Sơn Tự.
Mỗi ngày vô số người hành hương từ – khắp nơi đến đây thắp hương, đặc biệt vào những ngày lễ hội, nơi đây càng náo nhiệt, đến nỗi còn gây thành tắc đường, quá tải.
Hôm nay là cuối tuần.
Lý Ái Vân vốn dĩ không định đến đây, kể từ khi Dương Hoa giải quyết được các vấn đề của Thiên Hằng, công ty cô cũng trở nên bận rộng, lại có thêm một khoản tiền lớn từ Phan Lâm, Lý Ái Vân đột nhiên trở nên đỡ túng quẫn, một số đơn hàng to cũng tự tin nhận, trước mắt công ty chủ yếu xử lí những đơn hàng gia tăng dột biên này, cô cũng lúc này đi không thể rời di.
Cô tin rằng trong năm này, lợi nhuận công ty có thể tăng gấp đôi.
Lúc đó, có cũng không cần lo thêm về vấn đề tiền bạc.
Lý Ái Vân hít một hơi sâu, nhìn về phía con đường dẫn lên núi Nhai Sơn, khuôn mặt có chút vẻ nhẹ nhõm lẫn áy náy.
“Không ngờ đến có ngày hôm nay, ] người giúp đỡ mình nhiều nhất lại là Phan Lâm”
Cô tự lầm bầm, đôi mắt có chút u ám.
Nghĩ đến những uất ức mà Phan Lâm phải chịu đựng suốt bao năm qua, Lý Ái Vân càng thêm áy náy.
Có điều cũng phải nói, cô thật sự không thể lí giải được suy nghĩ của Phan Lâm.
Xem ra, chồng cô thật sự là người có năng lực.
Nều như hắn bằng lòng, cũng có thê xông vào một mảnh trời mời, nếu như không thành, cũng có thê tìm một công việc ổn định mà làm, bản thân cũng sẽ không khinh thường hắn, người khác cũng sẽ tôn trọng hắn hơn.
Nhưng hắn từ đầu tới cuối, lại tỏ vẻ nhàn rỗi, lạnh nhạt.
Như thể mọi chuyện xung quanh, đều không liên quan đến hắn.
– Điều này khiến cho Lý Ái Vân cảm thấy hắn quá bí hiểm.
Lý Ái Vân khẽ lắc đầu vứt bỏ suy nghĩ, bước vào miếu.
Sau khi thêm chút tiền hương dầu, bái Phật, Lý Ái Vân bèn đợi bên ngoài miếu.
Hôm nay nói là có một khách hàng lớn cần nói chuyện với cô.
Lý Ái Vân vẫn không thể hiểu, vì sao không đến công ty ngồi xuống rồi ban chuyện, trái lại cần hẹn cô ra nơi như thẻ này bàn bạc.
Có điều nghĩ đến thân phận, danh tính cỏng ty đối phương, Lý Ái Vân cũng không thề không chuẩn bị đoàng hoàng.
“Chủ tịch Vân, uống chút nước”
Lúc này, trợ lí từ xe lấy ra hai bình nước đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Lý Ái Vân.
“Cảm ơn”
.
Lý Ái Vân cười, cầm bình nước uống ngụm nhỏ., Từ xe bước xuống vài người đàn ông mặc tây phục đen, đeo mắt kính đen.
“Đi bỏ ít tiền hương dầu đi”
Một người phụ nữ đeo kính râm nói với người bên cạnh, rồi đi về phía Lý Ái Vân.
Lý Ái Vân giật mình, vội vàng bước về phía trước.
“Chị Ái Vân, hân hạnh hân hạnh rồi”
người đến là Phan Yến Dương đang cười nói bước đến.
“Chị chính là Phan Yên Dương đúng không, rất vui được gặp chị”
Lý Ái Vân cươi nói”
“Được rồi, Chủ tịch Vân, chúng ta đeu đừng phí lời nữa, nói vô vấn đề, lần này hẹn cô ra đây, là muốn ký hợp đồng với cô.”
Phan Yến Dương đưa tay lên, người bên cạnh liền đưa một bản tư liệu ra, bà ta đưa – cho Lý Ái Vân.
Lý Ái Vân giật mình, cầm bản tư liệu xem xét.
Một lúc sau, vẻ mặt cô trở nên mất tự nhiên.
“Chị Yến Dương, ý của chị là muốn tôi đại diện công ty chị cùng tập đoàn Dương Hoa hợp tác.”
Lý Ái Vân nghi hoặc nhìn bà ta.
“Không sai, chúng tôi hy vọng Chủ tịch Vân có thể tạm thời cùng công ty chúng tôi liên thủ, quy mô công ty họ Phan chúng tôi so với tập đoàn Dương Hoa cung không phải nhỏ, nếu cô hợp tác với chủng tôi, chúng tôi sẽ đưa cho cô một khoảng thù lao đủ lớn để công ty cô lớn mạnh thêm, Chủ tịch Vân, điều này đôi với công ty cô mà nói, là một có hội rất lớn đề thanh chuyện, nói không chừng công ty của có còn có thể đứng vào hàng ngũ những công ty lớn”
Phan Yến Dương cười nói.
“Nhưng chị vì sao không trực tiếp tìm Chủ tịch Lâm thương lượng hà tất phải tìm người không phải công ty trung gian như tôi, công ty chị có thể hoàn toàn tiết kiệm được khoản thù lao này.”
Lý Ái Vân khẽ CƯời nói.
“Sao? Chủ tịch Vân không đồng ý?”
Phan Yến Dương khẽ liếc mắt.
“Tôi chỉ là muốn biết vì sao chị lại không trực tiếp đi tìm Chủ tịch Lâm, tôi phải biết rõ được lý do.”
Lý Ái Vân mặt đầy vẻ day dứt.
Thật ra, cô đã muốn từ chối rồi.
Đối phương không trực tiếp đi tìm Chủ tịch Lâm, lại chạy đến tìm cô, rõ ràng Chủ tịch Lâm không muốn cùng đôi phương trực tiếp hợp tác, vì vậy đối phương mới cần cô ra mặt, cùng Chủ tịch Lâm bàn bạc.
Lý Ái Vân tuy rất muốn mở rộng quy mô công ty, nhưng cô khẳng định không vì ‘ chuyện này mà lại làm đối thủ với Chủ tịch Lâm.
Quả như dự đoán, sau khi Lý Ái Vân hỏi xong câu này, thái độ bà ta liền thay đổi.
“Nói thật với cô, công ty chúng tôi với Chủ tịch Lâm có chút khoảng cách, Chủ tịch Lâm với chúng tôi cũng có chút hiểu lầm, vì vậy nếu chúng tôi trực tiếp đến Dương Hoa bàn bạc, hơn nửa phần là bị từ chối, nhưng nếu như cô ra mặt, phần thắng sẽ cao hơn.”
“Điều này thật sự xin lỗi chị, Chủ tịch Lâm nhiều lần giúp đỡ tôi, Dương Hoa cũng giúp tôi không ít lần, nếu tôi đại diện cỏng ty chị đi bàn bạc với Chủ tịch Lâm, chuyện này rõ ràng có chút lừa dối, công ty chúng tôi với Dương Hoa cũng chỉ là quan hệ hợp tác, lừa dối đối tác, chẳng phải là chuyện tốt gì, vì vậy rất xin lỗi chị Phan.”
Lý Ái Vân.
mặt đầy vẻ tội lỗi nói.
“Nói vậy thì, Chủ tịch Vân từ chối tôi rồi”
Phan Yên Dương cười hỏi.
“Chị Phan, tôi cảm thấy chị vẫn là sớm với Chủ tịch Lâm xóa bỏ hiểu lầm là tốt nhất.”
Lý Ái Vân lại khuyên nói.
“Xóa bỏ hiểu lâm? Người như Chủ tịch Lâm làm sao cúi đầu, rồi nhà họ Phan chúng tôi làm sao dễ dàng cuối đầu được, sợ rằng quan hệ giữa chúng tôi khó tốt được.
Chủ tịch Vân, cô có điều không biết, nhà chúng tôi là cùng gia tộc với chóng có, nêu cô từ chối chúng tôi, e răng những ngày sau, chồng cô cũng vất vả.“ Phan Yên Dương cười lạnh nói.
“Gia tộc nhà Phan Lâm?”
Lý Ái Vân hơi có chút ngạc nhiên.
Tuy rằng là lần đầu cô gặp Phan Yến Dương, nhưng đối với chuyện nhà Phan Dương, cô cũng đã mơ hồ nghe một số – chuyện.
Chỉ là cô không dám chắc.
Với cả cô nghe được thông tin, Phan Lâm sớm đã bị gia đình ruồng bỏ, thực ra anh là con ngoài giá thú, căn bản không được Phan gia thừa nhận.
“Chị Phan, tôi vẫn là cảm thấy chị không cần kϊƈɦ động, mọi vấn đề đều sẽ có cách giải quyết.”
“Tôi cho rằng cô vẫn nên suy nghĩ kĩ càng, tránh khỏi sau này hối hận không KỊP.”
“Chị Phan, chuyện như thể này tôi sẽ không suy nghĩ đến, chị không cân nói thêm, có lẽ chuyện này chúng ta không cùng ý kiến, hôm nay đến đây vậy, chỉ Phan, tôi đi trước đây.”
Lý Ái Vân nói rồi quay người định lên xe, rời khỏi nơi đây.
Nhưng lúc cô vừa định mở xe, lại có – một chân bên cạnh hung hăng đạp vào cửa xe vừa mới mở ra.
Lý Ái Vân ngạc nhiên quay đầu.
Lại nhìn thấy Phan Yến Dương dẫn người nhà họ Phan vây quanh.
“Chủ tịch Vân, tôi có lẽ phải nói lại với cô, tôi đây không phải là thương lượng với cô, tôi là ép cô, cô hiểu không?”
—————————-