Nhịn thấy Trịnh Tú Lan đến gần, Phan: Lâm bỗng thở gấp, bắt đầu trở nên cảnh giác.
Trịnh Tú Lan rốt cuộc là muốn làm gì? Phan Lâm không khỏi thắc mắc.
– Nhưng một giây sau đó, Trịnh Tú Lan lại đặt tay lên áo vest của anh, nhẹ nhàng Cởi nó ra.
Phan Lâm hơi hoảng.
Rất nhanh, áo vest ngoài của anh đã nằm trêи tay Trịnh Tú Lan, cô nhẹ nhàng đặt áo lên trêи ghế.
Tiếp theo, cô bắt đầu cởi bỏ những thứ còn lại.
Phan Lâm bắt dầu mơ hồ hiểu ra chuyện gi, anh khẽ nhúc nhích người.
““Aaaa!”
Trịnh Tú Lan bị dọa đến hét lên, có rùng mình đứng phắt dậy, không dám đụng chạm gì nữa.
Phan Lâm giả vờ như bị tiếng hét làm tỉnh giấc, từ từ mở hai mắt ra.
“Tú Lan, có chuyện gì vậy?”
Anh vò trán làm ra vẻ như vẫn còn say rượu, mơ hồ _ˆ hỏi., “À… không… không có gì, Phan Lâm, em thấy anh uống say rồi nên muốn giúp anh cởi quần áo cho dễ ngủ.”
Trịnh Tú Lan gượng gạo cười.
“Thế à… thế thì cảm ơn em nhé, nhưng mà em là con gái e là không thích hợp lắm, chuyện này mà đồn ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của em.”
Phan Lâm mỉm cười đứng thẳng người dậy: “Chắc là anh không sao nữa đâu, anh quay về nghỉ ngơi đây.”
“Phan Lâm, bây giờ trời cũng tối ri, anh cứ ngủ lại ở đây đi, nếu anh cảm thây không tiện thì em ra ngoài trước đây.”
Trịnh Tú Lan vội ngăn anh lại.
“Thật ngại quá.”
Phan Lâm không hề phản đối.
“Cần gì cứ nói với em là được, anh ‘ nghỉ ngơi sớm đi.”
Trịnh Tú Lan mỉm cười rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Phan Lâm cố gắng giữ bình tĩnh cho đến khi bóng lưng của cô khuất hẳn.
Anh không kiểm được thở một hơi mạnh, thực ra tâm tư của Trịnh Tú Lan anh sớm đã nhìn thấu.
Chỉ là trước khi đại hội diễn ra, anh không thề cùng Lý Ái Vân hay Trịnh Tú Lan hoặc bất kỳ ai xảy ra quan hệ, nếu không… sẽ gây hại cho họ.
Phan Lâm lắc đầu, đắp lại chăn, dau quay cuồng nên muốn ngủ một lát.
Trịnh Tú Lan rời khỏi căn phòng, Trịnh Thiên Hào vẫn đang sốt ruột đợi bên ngoài.
Vừa nhìn thấy Trịnh Tú Lan, ông ta dã hốt hoảng vội vàng lên tiếng hỏi: “Tú Lan, sau cháu lại ra đây?”
“Chẳng lẽ nào… bác sĩ Lâm bị yếu sinh lý?”
Đám người bên cạnh không ngừng xì xào.
“Không phải đấy chứ? Y thuật của bác sĩ Lâm cao như vậy, nếu thực sự anh ta có chứng bệnh này thì đáng nhẽ phải tự chữa khỏi cho mình rồi chứ…”
“Ông chưa nghe bao giờ à? bác sĩ cũng không thể tự chữa.”
“Hóa ra là như vậy.”
Người nhà họ Trịnh bàn tán không ngơi.
Trịnh Tú Lan mặt đỏ bừng bước lên phía trước: “Mọi người nói bậy bạ gì day! Không hề có chuyện đó! chỉ là bác sĩ Lâm đã tỉnh lại rồi!”
“Tỉnh rồi?”
Đám đông vô cùng kinh ngạc.
Trịnh Thiên Hào nghi ngờ nhìn Trịnh Tú Lan, lầm bầm: “Không thể nào… sao có thể _ tỉnh lại nhanh như thế được? Lẽ nào là.:.
rượu không đủ mạnh?”
“Ông nội, đâu phải ông nội không biết thề chất của bác sĩ Lâm rất đặc biệt, có thể rượu ấy có tác dụng đổi với người bình thường, còn đối với bác sĩ Lâm thì không hề hấn gi.”
Trịnh Tú Lan phân tích.
“Rất có thể là như vậy, cơ thể của bác sĩ Lâm hoàn toàn khác với chúng ta, ông nghe nói anh ta đã tự luyện được tới mức không bao giờ trúng độc, chi dựa vào chút rượu này của chúng ta thì không dễ gi chuốc say anh ta được.“Trịnh Thiên Hào gật đầu.
“Vậy… ông nội, bây giờ chúng †a phải làm sao?”
Trịnh Tú Lan hỏi lại.
“Đã bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy rồi, chúng ta chỉ còn cách đợi thôi, Tú Lan, chuyện này tuyệt đối không thể vội vàng, hơn nữa: – đó chỉ là cách tạm thời, thật ra con vẫn có thể tự dựa vào chính mình đấy! Cháu gái của ta cũng rất xinh đẹp, sao bác sĩ Lâm lại không nhìn ra được chứ? Phải xem con nắm bắt cơ hội như thế nào thôi!”
Trịnh Tú Lan thở dài, khẽ gật đầu.
Chuyện này căn bản là không thể cưỡng ép, đối với cô ấy mà nói thì càng không thề miễn cưỡng.
Tính cách của Trịnh Tú lan bề ngoài vui vẻ là thế, nhưng vào những thời điểm quyết định, cô ấy luôn chùn bước… Phan Lâm ngủ một giấc thật ngon, sáng hôm sau anh thức dậy rôi cùng dùng bữa sáng với người nhà họ Trịnh, sau đó anh và Trịnh Tú Lan rời khỏi nhà họ Trịnhcùng một lúc.
Phan Lâm đến thăm bệnh viện của Trịnh Tú Lan một lúc rồi quay lại tập đoàn Dương Hoa.
ï Có rất nhiều việc ở Dương Hoa đang đợi anh về xử lí.
Sau khi mua lại Chính Hoa, thế lực của Dương Hoa đã vươn lên top đầu các tập đoàn lớn mạnh trong nước, thậm chí còn có thề đối đầu với các tập đoàn nước ngoài.
Tuy nhiên trước mắt Phan Lâm vẫn muốn giải quyết nhanh gọn người đang đứng đằng sau Đỗ Nam An.
Trong phòng làm việc.
Đồ Nam An đang ngồi trêи sô pha nhâm nhi cà phê, nhưng hai mắt ông ta dỏ như máu, tỉnh thần tiểu tụy, đến cả động tác dùng tay nhấc tách cà phê lên cũng cho thấy sự mệt mỏi.
“Sao vậy? Giám đốc Đỗ, tối qua ngủ không ngon giấc sao?”
Phan Lâm liếc nhìn ông ta một cái, lạnh lùng hỏi.
“Cũng tạm.”
Đỗ Nam An cười gượng.
“Người của nhà họ Đỗ đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi chứ?”
“Đã sắp xếp được 7 8 phần rồi, phải cảm ơn chủ tịch Lâm đã cho người bảo vệ người nhà tôi được an toàn, nếu không bọn họ không thể an toàn chuyển tới Giang Thành được.”
Đỗ Nam An nói.
“Chuyện ấy là đương nhiên, dù gì bây giờ anh cũng đang làm việc cho tôi mà, có điều giám đỏc Đỗ này, chúng ta đã di đến bước này, thì có phải cũng nên thẳng thần gặp mặt rồi không?”
“Thằng thắn gặp mặt?”
Đỗ Nam An ngạc nhiên, từ từ hiểu ra ý đồ của Phan Lâm, ông ta hạ giọng đáp: “Chủ tịch Lâm muốn nghe chuyện gì cứ hỏi, nếu tôi biết nhất định sẽ trả lời anh.”
Lúc này, Đỗ Nam An không thể che – giấu thêm được nữa.
“Ông chủ đứng đằng sau anh, rốt cuộc là ai vậy?“ Phan Lâm nhoài người về phía Đỗ Nam An, hỏi nhỏ.
Đỗ Nam An trầm ngâm một hồi mới cất lời: “Chủ tịch Lâm, anh đã từng nghe qua về gia tộc họ Dương chưa?”
“Nhà họ Dương?”
Phan Lâm nghĩ ngợi một lúc, lắc đầu đáp lại: “Người nhà họ Dương thì có biết, nhưng gia tộc này… tôi chưa hề biết đến.”
“Chủ tịch Lâm không biết cũng là lé đương nhiên, bởi vì gia tộc này là một gia tộc ngầm, thông thường bọn họ sẽ khóng lộ diện ra bên ngoài.”
“Nói như vậy, người đứng sau điều | khiển anh chính là gia tộc họ Dương này?”
| “Không sai.”
| “Thế lực của họ rất lớn sao?”
“Anh cảm giấy sức ảnh hưởng của Chính Hoa ở trong nước như thế nào?”
– “Rất lớn, có thể xem như người đứng đầu trong ngành!”
“Đúng vậy, việc tôi đứng về phía anh đã gây ra tổn thất rất lớn cho nhà họ Dương, nhưng… điều ấy chẳng đáng là gì cả, bởi vì theo tôi biết thì trong tay nhà họ Dương còn nắm kỹ thuật hạ cánh máy bay, tập đoàn Trúc Mộng, công ty Gấu Bắc Cực và cả công ty Thiên Độ… Chủ tịch Lâm, anh biết diều này có nghĩa là gi không?”
Đỗ Nam An đáp.
Phan Lâm vừa nghe đã giật mình kinh ngạc.
“Đây quả thực là…”
“Theo nguồn tin chính xác thì trước mắt những cổ đông lớn nhất của các công ty trêи đều là người của nhà họ Dương, thật ra, tôi cũng thuộc một nhánh của gia tộc này, vì muốn che giấu thân phận nên tôi mới đồi họ của mình.”
Phan Lâm nghe vậy liền trở nên trầm ngâm.
Anh không ngờ thế lực của nhà họ Dương ấy lại lớn mạnh đến như vậy.
“Chủ tịch Lâm, nếu anh cảm thấy sợ hãi hoặc hối hận thì quay đầu vẫn còn kịp đấy.”
Đỗ Nam An do dự nhìn Phan Lâm.
—————————-