Lời của Phan Lâm như một quả bom ném thằng vào tâm trí những người đang theo dõi truyền hình trực tiếp.
Người trong hay ngoài màn hình đều trợn tròn mắt.
Đâu ai ngờ Phan Lâm lại điều tra ra thứ này.
“Tại sao lại như vậy? Sao Bác sĩ Lâm lại biết những bệnh nhân bị nặng là do ‘
- dùng xà phòng các ông sản xuất? Chẳng lẽ ‘ ông làm xong việc không giấu duôi sao? Sao Bác sĩ Lâm lại tìm ra dấu vết?”
Ông .
Vương khó chịu, chât vấn Lâm Huy.
“Sao lại như thế được? Chúng ta đã ngưng sản xuất loại xà phòng đó từ lâu, cũng không định đưa ra thị trường, thậm chí tôi còn cắt đứt dây chuyển sản xuất! Bác sĩ Lâm không thể nào tìm ra manh mối!”
Lâm Huy vội giải thích nói.
“Chuyện này… phải làm như nào đây?”
Đỗ Chí Cường run giọng nói.
Các ông lớn bền trong xe đều vô cùng căng thẳng.
“Chúng ta không thể ngồi chờ chết được, nếu Bác sĩ Lâm cứ tiếp tục như vậy, dư luận sẽ bị anh ta dắt mũi, tất cả những gi chúng ta làm trước kia đều công cốc!”
Ông Vương trầm giọng nói.
“ý của ông Vương là…”
Lâm Huy nhìn ông ta.
“Xuồng xe, chúng ta hôm nay phải mặt đối mặt với anh ta! Hôm nay nếu không phải họ Phan chết thì chính là chúng ta chết!”
Ông Vương quát.
Mọi người gật đầu, lúc này cũng cùng đường rồi.
Những bằng chứng này của Phan Lâm đã gây nên một trận náo động.
Cả hiện trường nghị luận sôi nổi.
“Xem ra thuốc của Chủ tịch Lâm không có vấn đề gì!”
: “Chúng ta trách oan Chủ tịch Lâm rồi!”
“Chủ tịch Lâm bị đổi thủ vụ khống, chắc chắn là vậy!”
“Chúng ta bị người khác lợi dụng rồi”
“Là Thiên Hằng! Lâm Huy của Thiên Hằng mới bày mấy thủ đoạn như này!”
“Ông đây từ hôm nay sẽ chống lại Thiên Hằng!”
“Đúng vậy, chống lại Thiên Hằng!”
“Chống lại Thiên Hằng!”
“Chống lại Thiên Hằng!”
Mọi người kêu gọi sôi nổi.
Trong kênh phát sóng trực tiếp như nổi lên một cơn lốc.
Hàn Long bên này hơi mỉm cười.
Không phải riêng mình Lâm Huy biết thuê người, Dương Hoa cũng biết.
Huyền chỉ đạo dư luận đã nằm trong tay Phan Lâm rồi, hơn nữa những bằng chứng dược đưa ra cũng đủ đề chứng minh! Dù sao thì kết quả thẩm định trong nước không có vấn đề và kết quả thầm định của các quốc gia khác cũng chứng minh là an toàn.
Như vậy còn chưa đủ thuyết phục? Nếu vậy thì còn điều gì có thể chứng minh thuốc này thực sự ồn chứ? Nhìn thấy dư luận ở hiện trường và Ở trêи mạng đã bị đảo ngược hoàn toàn, bọn Hàn Long cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Lý Ái Vân và Trịnh Tú Lan đứng bên dưới cũng đang mỉm cười.
“Biết ngay mà! Bác sĩ Lâm nhất định sẽ làm được! Anh ấy nhất định làm được!”
Trịnh Tú Lan kϊƈɦ động vỗ tay cổ vũ không ngừng.
“Đối mặt với thực lực tuyệt đối, những âm mưu và thủ đoạn này chẳng có tác dụng gì.
Cuối cùng thì đám Lâm Huy vẫn không biết được cảnh giới y thuật của Bác sĩ Lâm đến mức nào.”
Trịnh Thiên Hào lắc đầu liên tục.
Đám Chu Ngải, Tần Bách cũng trầm trồ khen ngợi.
Mọi người đều cho rằng tình hình hiện tại đã bị Dương Hoa đảo ngược hoàn toàn.
Chỉ cần thuốc đặc trị của Dương Hoa không bị ảnh hưởng thì chỉ dựa vào VIỆC trấn áp kinh tế của Lâm Huy SẼ không thể hoàn toàn giết chết Dương Hoa.
Chỉ cần Dương hoa chưa chết, với một loạt thuộc đặc trị này, sau này đủ to lớn rồi, sớm muộn gì cũng là đại họa với đám tâm phúc của Lâm Huy.
Đúng lúc này, một tiếng kêu lớn vang lên! “Không có căn cứ: Tất cả những chuyện này đều là vô căn cứ!”
Một câu này vừa ra khỏi miệng cả hiện trường ngay lập tức yên tĩnh đi không ít, mọi người đồng loạt nhìn về phía nguồn âm thanh.
Lại thấy đám người Lâm Huy và ông Vương đi tới.
“La giám đốc Lâm của Thiên Hằng!”
“Giám đốc Lâm tới!”
Cũng không biết là ai hô lên.
Các phóng viên dường như phát điên, nhanh chóng xông về phía Lâm Huy.
Đám người mất kiểm soát ngay lập tức.
Một vài bệnh nhân lao về phía Lâm Huy, mặt mày đầy phẫn nộ, xem ra bọn họ đã có Lâm Huy như phạm nhân.
Vài viên cảnh sát không chịu nổi đám đông phẫn nộ, nhanh chóng bật máy bộ đàm lên hét lớn: “Gọi sở chỉ huy! Gọi sở chỉ huy! Hỗ trợ khẩn cấp! Hỗ trợ bồ sung khẩn cấp!”
Ngay sau đó một vài chiếc xe lao đến hiện trường, lúc này mới có thể ồn định lại hiện trường trường mất kiểm soát.
Máy ảnh điên cuồng chụp Lâm Huy.
Trêи mạng cũng nồ tung nổi! Nhưng Lâm Huy hồn nhiên không đề ý tới, chỉ vào Phan Lâm hét lên: “Chủ tịch Lâm, anh vừa nói xà phòng mà những bệnh nhân bị nặng sử dụng là do tập đoàn Thiên Hằng chúng tôi sản xuất! Tôi muốn biết anh có căn cứ hay không! Nếu anh không có căn cứ thì là anh đang vu khống tôi, tôi có thể kiện anhl”
“Ông cho rằng tôi không có căn cứ ã?”
Phan Lâm hỏi.
“Tất nhiên, Chủ tịch Lâm, tôi biết anh không ưa Lâm Huy tôi đây! Tôi cũng biết vì sao anh lại không ưa chúng tôi! Đó là bởi vì vị anh đã ăn cắp công thức chế thuốc mới của chúng tôi!”
Lâm Huy nói.
Lời này vừa nói ra, cả hiện trường lại như nổ tung! “Ngài nói cái gì?”
“Giám đốc Lâm, ngài có thể nói rõ hơn một chút không?”
“Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
Một số bác sĩ nồi danh trong nước lập tức đứng dậy chất vấn.
“Không phải mấy ngày trước trong cuộc họp báo, Bác sĩ Lâm có tuyên bố sẽ đưa ra thị trường loại thuốc đặc trị bệnh tiều đường sao? Thực ra thuốc đặc trị bệnh tiểu đường này là do tập đoàn Thiên Hằng chúng tôi mới nghiên cứu chế tạo ral Chúng tôi sau khi nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc này đã mời Bác sĩ Lâm đến đề giao lưu.
Nhưng không ngờ Bác sĩ Lâm lại đê tiện đến thế, cứ vậy mà ăn cắp công thức của chúng tôi! Lại còn muốn đem thuốc mới của chúng tôi đưa ra thị trường trước! Mọi người xem, loại người này căn bản chính là tiểu nhân đê tiện.
Mọi người không thể bị anh ta lừa!”
Lâm Huy lòng đầy căm phẫn chỉ vào Bác sĩ Lâm tức giận mắng lớn.
Mọi người xung quanh vừa nghe xong lập tức bàn tán.
“Đây là thật hay giả?”
“Bác sĩ Làm trộm công thức của giám đốc Lãm?”
”
“Hàn là giả, tôi trước giờ chưa từng nghe nói Tập đoàn Thiên Hằng có chế thuốc.”
“Giám đốc Lâm nói vậy là như nào?”
“Mọi người đừng kết luận vội vàng, vậy biệt đâu mọi thứ lại đảo ngược lại thì sao?”
Ý kiến của đám quần chúng không đồng nhất, cũng đã bình phục cảm xúc kϊƈɦ động khi trước.
Đám Lý Ái Vân, Trịnh Tú Lan lo lắng vô cùng.
Tần Bách cũng luống cuống.
Ai mà ngờ rằng Lâm Huy ra một chiêu như vậy.
“Nói vậy tức là ông cũng có thuốc đặc trị bệnh tiểu đường?”
Phan Lâm cực kỳ binh tỉnh, mở miệng nói.
“Tât nhiên, hơn nữa thuốc của chúng tôi đã được mang đi làm thí nghiệm giám định, Tôi nghĩ kêt quả thí nghiệm giám định sẻ sớm co thôi!”
Lâm Huy cười lạnh nói.
Ống dám chắc rằng Chủ tịch Lâm sẽ không lưỡng trước được răng ông ra chiêu này.
Sau khi ông Vương bị đuối khỏi Dương Hoa còn lấy được thứ cơ mật này.
Đây gần như là sát chiêu cuối cùng của ông.
Nhưng Phan Lâm lại lắc đầu: “Tôi sẽ chờ kết quả giám định của ông, bởi vì tôi biết chắc kết quả giám định của ông sẽ không được thông qua!”
—————————-