*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thì ra Kỳ Lân Môn vẫn chưa từng bị mất Kỳ Lân Biến.
Người đứng đầu Kỳ Lân Môn vốn luôn tu luyện tuyệt học này.
Nhưng Phan Lâm cũng không thể hiểu rõ, rốt cuộc chưởng môn Kỳ Lân Môn làm nhiều chuyện âm ï lố lăng như vậy để làm gì? Ông ta học được Kỳ Lân Biến, còn cần phải e ngại những người như Lưu Quyên, Kinh Mẫn hay sao? Một Kỳ Lân Môn to lớn như vậy, tại sao lại trở thành kết cuộc như ngày hôm nay? Phan Lâm không thể nào hiểu được.
Vào lúc này, anh cũng không có hơi đâu rảnh rỗi để suy nghĩ.
Đôi tay của anh khua lên, vận khí đánh về phía của chưởng môn Kỳ Lân Môn.
Khí tức của hai người đều nổ tung cực mạnh, mọi người khắp nơi chỉ có thể nhìn thấy dòng khí xung quanh hai người hội tụ lại thành bóng Kỳ Lân cực kỳ khủng bố, lao vào nhau căn xé đối phương.
Chỉ là… Thần công của chưởng môn Kỳ Lân Môn tu luyện mạnh hơn Phan Lâm, sự nắm bắt đối với Kỳ Lân Biến cũng không biết cao hơn gấp bao nhiêu lần so với Phan Lâm, cứ thể đối mặt xông lên thì tất nhiên Phan Lâm cũng không chiếm được chỗ nào tốt, bấy giờ anh bị đánh văng ra ngoài, ngã xuống đất, khóe miệng tràn ra máu tươi.
“Bác sĩ Lâm!”
Lệ Vô Cực vội vàng chạy lên đỡ anh dậy.
“Anh không sao chứ?”
“Không sao đâu…’ Hơi thở của Phan Lâm có hơi gấp gáp, trêи mặt toàn là mồ hôi.
“Không ngờ là ông hồ ly này cũng biết Kỳ Lân Biến! Bác sĩ Lâm, anh chỉ mới học Kỳ Lân Biến, chiến đấu với ông ta thật sự chịu thiệt rất nhiêu, chúng ta không thể đánh tiếp nữa, nhất định phải nghĩ cách để rời khỏi nơi này!”
Lệ Vô Cực cắn răng nói.
“Anh nói đúng, nhưng mà bây giờ muốn đi sợ là không kịp nữa rồi! Chúng ta chỉ còn một cách thôi!”
“Cách gì cơ?”
“Anh còn giữ điện thoại di động trên người đúng không?”