*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người của nhà họ Kiều đều không rõ, Kiêu Huyền Mi bị phế võ công liên quan gì mà ông ba lại cảm thấy nhà họ Kiều sắp xui xẻo chứ.
Hiệp Hội Võ Thuật phế Kiều Huyền Mi thì cũng phải hết giận rồi chứ, không lẽ còn làm gì nhà họ Kiêu nữa hả.
Nhưng Kiêu Vệ Quốc đã nói như vậy nên cũng không ai dám phản đối gì, vội tất tả chạy tới thông tin cho Kiêu Khánh Tùng và Kiều Hổ Gầm.
Hai người không ai biết thân phận của Phan Lâm, cũng không rõ tình hình nghiêm trọng như thế nào, nhưng sự việc đến mức Kiêu Vệ Quốc phải tự mình gọi họ đến, thì chắc chắc phải trở vê.
Cùng lúc đó, Phan Lâm cùng Nhụy Thi cũng ghé qua bệnh viện xem xét tình hình Kiêu Huyền Mi.
Kiêu Huyền Mi phải vào khoa cấp cứu nên phải hiểu là sự việc nghiêm trọng thế nào.
Phan Lâm nhanh chóng tìm được bác sỹ trực tiếp chữa trị cho Kiều Huyên MI.
“Bệnh nhân đang lâm vào tình trạng rất nguy hiểm.
Xương tay phải đã bị gãy, bụng bị chấn thương, đầu có máu bầm.
Hơn nữa, một số dây thần kinh bị đứt ngoại lực, phải mất hơn một năm để khôi phục hoàn toàn, thậm chí di chứng để lại sau này cũng sẽ rất trâm trọng.”
Bác sỹ kiểm tra báo cáo, rồi cung cấp tình hình bệnh cho Phan Lâm.
Phan Lâm cầm bệnh án, ngồi ở hành lang, không nói một lời.
“Tổng giám đốc Lâm, anh không sao chứ?”
Nhụy Thi không đành lòng nhìn anh như vậy, nhẹ nhàng hỏi.
“Không có việc gì.”
Phan Lâm hít một hơi dài, đưa bệnh án cho Nhụy Thi.
“Cô gọi ngay cho Hàn Long, nói hắn phải chọn ra từ phái Nam Y vị bác sỹ tài giỏi nhất đưa tới Yến Kinh chữa bệnh cho Huyên Mị, có thể dung loại thuốc quý giá cỡ nào cũng được.
Tôi muốn Huyền Mi có thể bình phục trong thời gian ngắn nhất, và không để lại di chứng nào về sau, cô hiểu ý tôi chưa?”