*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mí mắt của Lôi Minh giật giật, cảm thấy không ổn cho lắm.
Có điều bao nhiêu máy ảnh xung quanh đều đang nhắm vào ông ta, ông ta biết rằng lúc này bản thân không thể tỏ vẻ sợ hãi, nếu không thì sẽ càng bị bóc trúng tim đen, càng mất mặt hơn nữa.
“Con người của tôi chẳng thích bài bạc, nhưng có điều nếu như liên quan đến danh tiếng của hiệp hội y khoa thì tôi với tư cách là hội trưởng tuyệt đối sẽ không mặc kệt”
Lôi Minh thấp giọng nói: “Cậu định đánh cuộc như thế nào?”
“Rất đơn giản, tôi sẽ cùng ông đánh cược xem liệu tôi có thể chữa khỏi bệnh cho công chúa Margaret hay không!”
Phan Lâm cười nói với Lôi Minh.
Da thịt của Lôi Minh tức khắc nhảy dựng lên, giận dữ nói: “Cậu Lâm! Cậu thật là hoang đường! Chúng ta thân là bác sỹ mang nhiệm vụ chữa bệnh cứu người, sao có thể đem mạng sống của bệnh nhân ra đánh cược được cơ chứ? Đây mà là đạo đức nghề nghiệp của Đông y Việt Nam các người sao?”
“Ông Lôi Minh, tôi không lấy mạng sống của công chúa Margaret ra để đánh cược! Bởi theo tôi thấy, tôi nhất định sẽ chữa trị khỏi cho công chúa Margaret!”
Phan Lâm bình tĩnh nói.
“Vậy cậu lấy gì để đánh cược với tôi?”
Lôi Minh nhăn mặt hỏi.
“Danh dự của Đông y Việt Nam!”
Phan Lâm nhẹ nhàng nói ra bảy chữ.
Bảy chữ đơn giản nhưng lại giống như sức nặng của bảy cân, đè lên người của Lôi Minh khiến ông ta cảm thấy áp lực bội phân.
“Cậu không đại diện nổi cho Đông y Việt Nam được đâu!”
Ông ta lập tức hét lên.
“Ngay lúc này, phương pháp mà tôi dùng đó chính là phương pháp của Đông y Việt Nam! Nếu như tôi không thể chữa trị khỏi cho công chúa Margaret, vậy thì không chỉ có tôi bị khinh bỉ mà còn là Đông y Việt Nam mà cả Đông y Việt Nam sẽ xấu hổ vì tôi, trừ khi mọi người đều thừa nhận rằng tôi không thể nào chữa khỏi cho công chúa Margaret, các người sẽ không còn bất cứ nghi ngờ gì đối với Đông y Việt Nam.
Còn nếu như các người làm được, thì tôi không thể ngăn được miệng của mọi người, tôi chỉ có thể đại diện cho Đông y Việt Nam!”
Phan Lâm lời lẽ đanh thép nói.
“Cậu….’ Lôi Minh cứng họng không nói nên lời.
“Nếu ông Lôi Minh đây không dám, vậy xin hãy yên lặng đi, tôi cân phải chữa trị cho công chúa.”
Phan Lâm cười nói.
“Ai nói không dám chứ?”
Lôi Minh bị làm cho tức giận, phẫn nộ hét lên: “Vậy chúng ta xem xem, rốt cuộc thì cậu có thể chữa trị khỏi bệnh cho công chúa Margaret hay không!”
“Nói như vậy là ông đã chấp nhận đánh cuộc rôi?”
“Đương… đương nhiên!”
“Vậy được! Vậy chúng ta hãy nói vê tiên đặt cược đi!”