*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biết được tin này, Văn Vũ hoang mang ngay tại chỗ.
Còn về Phạm Lạc, thì lại vẫn rất bình tĩnh, sau khi nghe tin cũng chỉ cười lạnh lùng, bình tĩnh nói: “Không cần hoang mang, nếu đã đắc tội vậy thì đắc tội đi, xem thái độ của Tống Khang và chủ tịch Lâm đi!”
Văn Vũ không ngừng sợ hãi, chân tay thì luống cuống.
Khoảng một giờ đồng hồ sau, Tống Khang vội vã chạy vê từ tập đoàn Dương Hoa.
Khi đến, mặt anh ta liên tục đen sâm lại, ngồi ở trong phòng làm việc tròn nửa tiếng đồng hồ, không nói câu nào, cuối cùng, chỉ nói một câu: “Gọi tất cả mọi người tới đi.”
Chú Đạt ở bên cạnh gật đầu, rồi gọi người đi thông báo.
Chỉ một lát sau, trong phòng làm việc đã rộn ràng, những người rời đi từ trước lại quay về.
Phạm Lạc và Văn Vũ cũng ngồi lại vào phòng.
Văn Vũ tỏ ra vô cùng căng thẳng, Phạm Lạc thì lại nhếch miệng, mỉm cười nói: “Sao rồi? Đạo diễn Tống Khang? Chủ tịch Lâm muốn bôi thường phí thiệt hại cho xe của tôi rôi sao?”
“Chủ tịch Lâm đã giao việc này cho đoàn luật sư của anh ấy xử lý rồi, trách nhiệm rốt cuộc thuộc về ai, rất nhanh chóng sẽ có kết luận thôi, tôi không bàn về chuyện này!”
Tống Khang nói giọng khàn khàn.
“Vậy thì đạo diễn Tống Khang gọi chúng tôi tới để làm gì? Muốn truy cứu việc tôi đuổi anh ta đi sao?”
Phạm Lạc lại hỏi.
Tống Khang ngập ngừng một lát, lắc đầu: “Chủ tịch Lâm không hề nói chuyện này với tôi, anh ấy chỉ muốn tôi mau chóng làm xong một chuyện!”
“Chuyện gì?”
“Giải tán đoàn phim, hủy bỏ dự án phim “Chiến Hổ”
này!”
Tống Khang nói.
Vừa dứt lời, cả phòng lập tức không còn tiếng động gì.
Tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Tống Khang.
Văn Vũ đặt ʍôиɠ ngồi trêи ghế, đã không thể đứng dậy nổi.