*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Người này đến tột cùng là có lai lịch như thế nào? Sao lại dám nói ra những lời như vậy? Các trưởng lão đều giận dữ.
Diêu Kỳ tức đến nỗi cứ nghiến răng ken két.
“Vậy thì được, anh đi châm đi.
Các vị trưởng lão hãy nhường đường, để cho anh ta thử xem.
Chàng trai à, tôi phải nói với anh, nếu như anh không thành công, vậy thì anh phải nhận hình phạt vì đã làm nhục tôi.
Tôi sẽ chém đứt tay chân của anh, sẽ biến anh thành một con lợn, thả anh ra bãi cỏ.”
Diêu Kỳ tức giận nói.
“Hung dữ như vậy sao?”
Phan Lâm nghiêng đầu.
“Nếu như anh sợ rồi, vậy thì bỏ cuộc đi, tôi chỉ cần anh ngoan ngoãn đập đầu vài cái, sau đó tôi sẽ cắt đi tay chân của anh, đuổi anh ra khỏi đảo Tiêu Sầu, có như vậy, ít nhất anh cũng có thể bảo toàn được tính mạng của mình.”
Diêu Kỳ lạnh lùng nói.
“Vậy thì phải cảm ơn trưởng lão Diêu Kỳ rồi, chỉ đáng tiếc là căn bệnh nhỏ như thế này không làm khó được tôi.”
Phan Lâm lắc đầu cười.
“Không biết tốt xấu.”
Diêu Kỳ tức giận: “Được, để tôi xem anh có bản lĩnh như thế nào.”