*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc một bộ áo dài đã cũ, bước nhanh về phía đám người.
Người này vẻ mặt nghiêm túc, có khuôn mặt vuông chữ điên, lông mày rộng, miệng rộng, khá cao nhưng lưng hơi gù.
“Ông Liêm!”
“Ông Liêm!”
“Chào ông Liêm!”
Người nhà họ Kiều xung quanh nhìn thấy người đàn ông trung niên này đều cúi đầu chào.
Mặc dù bọn họ gọi rất nhiệt tình nhưng Phan Lâm lại nhạy bén nhận ra trêи mặt mỗi người đều có vài phần mỉa mai và khinh thường.
Sự tôn trọng của họ không thật lòng.
“ừ”
Người đàn ông trung niên gật đầu với đám người, tiếp tục đi tới rồi đứng trước mặt Phan Lâm.
Phan Lâm nhắm mắt không nói gì.
Người này, anh biết.
Nhưng, anh tin là người này chưa chắc đã nhận ra anh.
Nhưng ông ta đã xuất hiện, chắc chắn là có liên quan với Kiêu Đức Khanh và Kiều Hồng Anh.
Sợ rằng ông ta đã biết thân phận của Phan Lâm rồi… Sự thực cũng đúng là, chỉ có người đàn ông mới có thể ngăn cản anh.
Bởi vì người này là chông của Kiêu Thu Yến, Kiều Phong Liêm! Kiều Phong Liêm là một người rất nghiêm túc cũng rất truyên thống.
Sau khi Kiều Thu Yến nhận anh làm con nuôi, Kiều Phong Liêm không hề phản đối, có thời gian cũng sẽ chơi đùa với Phan Lâm nhưng chung quy vẫn ít tiếp xúc với Phan Lâm.
Nhưng mà nể mặt Kiều Thu Yến, Phan Lâm vẫn có một sự tôn trọng ở mức tối thiểu với ông… “Lâm…anh Lâm, anh ra đây với tôi trước đã, tôi nói với anh vài câu…có được không?”
Anh ra tay không chỉ vì Lý Ái Vân, còn vì Kiêu Thu Yến.
Lẽ nào Kiều Phong Liêm cũng muốn đối đầu với anh? Điều này đau lòng biết bao? Thế mà, Kiều Phong Liêm lại nắm chặt quả đấm, cắn chặt răng, đôi mắt đỏ ửng, nói không lưu loát: “Con…con..con nghe ta một câu đi… Giọng nói của ông gần như là khẩn cầu.
Con người Phan Lâm hơi co lại, nhìn Kiêu Phong Liêm một lúc lâu.
Cũng không biết là bao lâu, Phan Lâm mới khàn giọng nói: “Được, tôi cho ông một cơ hội, tôi nghe xem rốt cuộc là ông muốn nói cái gì!”