*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phan Lâm thật ra đã tưởng tượng từ lâu, chuyện này nhìn bề ngoài không đơn giản như vậy.
Dù sao thì Triệu Quốc Cường cũng không giống như tên ngốc.
Mặc dù Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa quan tâm đến Lý Ái Vân có thể chỉ là tin đồn, nhưng cho dù là tin đồn thì phần lớn mọi người cũng sẽ quan tâm hơn một chút.
Đây là người lãnh đạo trực tiếp của mình.
Thà tin là có còn hơn không! Hơn nữa, cho dù loại chuyện này là không thể xảy ra, thì cũng không nên có thái độ xấu như vậy với Lý Ái Vân… Triệu Quốc Cường không phải người độc đoán, nếu không Hàn Long sẽ không trọng dụng! Vì vậy, Phan Lâm đoán rằng trong đó nhất định phải ẩn chứa chuyện gì khác.
Đương nhiên, anh cũng không chắc chắn một trăm phần trăm, cho nên vừa rồi anh chỉ là hù dọa Triệu Quốc Cường.
Nhưng không ngờ Triệu Quốc Cường lại trực tiếp trúng chiêu.
Điều này nằm ngoài dự đoán của mọi người.
“Triệu Quốc Cường! Anh ăn cây táo rào cây sung à? Tôi không tốt với anh ư?”
Hàn Long tức giận, trực tiếp xông đến đá cho Triệu Quốc Cường một cái.
Ầm! Triệu Quốc Cường ngã xuống đất, trên mặt có vết giày hằn sâu và máu mũi chảy ròng ròng.
Hàn Long lần này thực sự tức giận.
Nếu là trước kia Hàn Long cảm thấy Triệu Quốc Cường này độc đoán, ương ngạnh, nhưng chỉ thế thôi, tuy rằng bản chất có hơi tệ, nếu tự mình nhận lỗi, trêи thực tế còn có khả năng cứu vấn, Phan Lâm cũng không phải người hẹp hòi gì.
Nhưng bây giờ… tình huống này đã hoàn toàn khác.
Đây là sự phản bội! Không ai chịu được sự phản bội cả.