*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vậy thì có chút khoa trương.
Theo suy nghĩ của Lý Giang, một đôi giày cũng chỉ có giá khoảng vài trăm nghìn, vì không muốn ảnh hưởng đến mối quan hệ của bọn họ nên ông chọn cách thỏa hiệp, không thể vì mấy trăm nghìn mà làm mất mối làm ăn hàng triệu đô la được.
Nhưng… đôi giày này trị giá 45 nghìn đô la? Điên à? Đôi giày này có nạm kim cương sao? “Cái gì? 45 nghìn đô la Mỹ? Cô muốn ăn cướp à!”
Hứa Ngọc Thanh xù lông tại chỗ.
“Sao hả? Không có khả năng bồi thường? Không phải các người vừa mới nói sẽ bồi thường sao? Bây giờ đổi ý rồi hả?”
Người phụ nữ hừ lạnh.
“Đền thì cũng phải đên cho đúng chứ, cô giở công phu sư tử ngoạm thì chúng tôi phải bồi thường như thế nào? Hơn nữa giày của cô chỉ bị dính nước! Chỉ như vậy thôi mà muốn chúng tôi đền tiên hả? Tôi thấy cô đang cố ý bới lông tìm vết thì có!”
Hứa Ngọc Thanh tức giận mắng.
Lần này đến cả Lý Giang cũng không cười nữa, ông cau mày nói: “Cô này, cô làm như vậy là quá thiếu thành ý rồi, chúng tôi nhân nhượng là vì muốn giải quyết mọi chuyện ổn thỏa thôi, cô làm như vậy không phải là đang cố ý kiếm chuyện sao?”
“Ồ, tôi cố ý kiếm chuyện khi nào? Cái công ty rách nát này của các người, các người còn nghĩ rằng mình lợi hại lắm hả?”
Người phụ nữ kia liên tục cười lạnh.
“Chao ôi! Cô còn dám cả gan mạnh miệng như vậy sao? Cô có biết tôi là ai không?”
Hứa Ngọc Thanh vô cùng tức giận.
“Bà là ai hả?”
Người phụ nữ này kỳ quái hỏi.
“Để tôi nói cho cô biết! Tôi là mẹ của chủ tịch công ty này! Mẹ của Lý Ái Vân!”
“A… vậy ra các người cũng thật lợi hại nhỉ!”
“Cô là người của Tập Đoàn Dương Hoa đúng không?”
“Bà cũng biết?”
“Hừ, chủ tịch Lâm của Tập Đoàn Dương Hoa các người! Cô có biết không?”
Hứa Ngọc Thanh thở phì phò nói: “Cô có biết chủ tịch Lâm sắp cưới con gái tôi không? Cậu ta sẽ làm con rể của tôi nhanh thôi, bây giờ cô còn dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với tôi? Cô muốn chết sao? Tin hay không tôi kêu con rể của tôi trực tiếp sa thải cô?”
“ồ! Lợi hại như vậy sao? Vậy là hãy nhanh chóng gọi cho chủ tịch Lâm bảo anh ta sa thải tôi đi!”
Người phụ nữ không tin lời nói của Hứa Ngọc Thanh một chút nào, cho nên cô ta trực tiếp gào lên.
“Cô… Hứa Ngọc Thanh tức giận đến nỗi cả người run lên, sau đó bà ta muốn lấy điện thoại di động ra, làm động tác muốn gọi đi.
Nhưng thật ra bà ta làm gì có số điện thoại của chủ tịch Lâm? Bà ta móc điện thoại ra cả nửa ngày nhưng từ đầu đến cuối cũng không bấm nút gọi đi.