*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi người vội vàng nhìn vào trong màn sương màu tím, từ trong màn sương, một bóng người chậm rãi bước ra.
“Là giả…”
Có vị khách run rẩy lên tiếng.
“Không… Không có khả năng… Tuyệt đối không có khả năng…”
Văn Vũ Hải ngồi dưới đất run cầm cập nói.
“Anh ta là ma quỷ phải không?”
Đầu Hoắc Văn Nam như muốn nổ tung.
Hai mắt Hoắc Văn Quốc trừng lớn, giờ phút này đã có chút nói không lên lời.
Khí độc như vậy, mà vẫn không giết chết được anh ta? “Nếu người này có lòng ẩn nhẫn, thì vài thập niên sau này của Việt Nam chính là thời đại của anh ta!”
Bà lão Dược Vương cảm khái nói.
Đôi mắt trong trẻo của Phương Vũ Yên không khỏi rơi vào trêи người bà ngoại của Cô ta.
Cô ta hiếm khi nghe được bà ngoại đánh giá người khác, cô ta lại càng chưa bao giờ nghe qua bà ngoại đánh giá cao một người nào như thế này… Còn Trưởng lão Chu và đám người Văn Minh Tâm đã sớm bị cảnh tượng này dọa đến khóc thét rồi.
“Không… Sẽ không… Cái này nhất định là giả! Trong tình huống này mà làm sao tên Bác sĩ Lâm kia có thể còn sống được? Chuyện này chắc chắn là giả rồi!”
Nụ cười trêи mặt Trưởng lão Chu đã biên mất từ lâu, thay vào đó là sự sợ hãi và kinh ngạc cực độ.
Bà ta biết rõ khí độc do chính bà ta nghiên cứu chế tạo ra nó đáng sợ như thế nào, đây là vũ khí hóa học hàng thật giá thật, hòa tan sắt thép một cách dễ dàng, đừng nói là người, cho dù bỏ vào trong đó một chiếc xe tang, thì không bao lâu sau e rằng cũng sẽ bị hòa tan thôi.
Người nào còn có thể sống sót trong loại khí độc đáng sợ này chứ? Trưởng lão Chu không dám tưởng tượng.
Đến khi người trong khí độc bước ra, bóng dáng cũng dân hiện rõ.
Đúng là Phan Lâm.
Khi nhìn thấy rõ bộ của dáng Phan Lâm, lúc này Trưởng lão Chu gần như không đứng