*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một nhát này của Phan Lâm, có thể nói là như chặt đá, vô cùng tàn nhẫn.
Anh chặt gãy nửa cánh tay, bình ổn nhìn chăm chú vê phía Văn Vũ Hải.
Về phần người đàn ông to lớn ấy thì đã sớm ôm cánh tay bị chặt đứt mà nằm lăn lộn trêи mặt đất, tiếng kêu thảm thiết vang lên xé rách cả trời xanh.
Văn Vũ Hải biến sắc, có chút lúng túng.
Đánh người tàn nhãn như vậy, đây rõ ràng là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy.
Nhưng Phan Lâm không đi vê phía Văn Vũ Hải nữa, mà xoay người nhìn đám người đang đứng xung quanh.
“Lúc nãy có phải mắng tôi là thứ không được cha mẹ dạy dô, vô học?”
Phan Lâm chỉ vào một đàn ông ốm yếu trong đám người đó.
“A… tôi… tôi.”
Người đàn ông đó há miệng thở dốc, run lên câm cập không nói thành lời.
Phan Lâm vươn tay ra túm lấy đầu người đàn ông đó, kéo anh ta ra, sau đó dùng chân hung hăng đạp mạnh lên ngực anh ta.
Răng rắc! Lại một lần nữa âm thanh tiếng xương cốt bị gãy vang lên.
Người đàn ông đó lập tức văng xa ba mét, rôi đụng trúng tường, khiến vách tường xuất hiện lên nhiêu vết nứt, nhìn xuống lúc này thì người đã rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh, miệng đầy máu, ngực thì bị lõm xuống một mảng lớn, cũng không biết còn sống hay đã chết.
“A?”
Mọi người đều bị dọa sợ mà vội vàng lùi lại mấy bức, mặt không còn một giọt máu.
“Này? Vừa nãy mắng tôi là đồ chó đúng không?”
Phan Lâm chỉ vào một người.
“Tôi không có! Không phải tôi!”
Người đó kêu thảm lên một tiếng.
Nhưng cũng không thể chạy thoát khỏi sự báo thù của Phan Lâm, anh ta như bị nổ tung, da tróc thịt bong, hôn mê bất tỉnh.
Khách khứa bắt đầu hoang mang, hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
“Văn Vũ Hải, làm cái vậy hả? Còn không mau bắt người này lại!”