*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiêu Hồng Anh không biết đã dùng cách gì mà chỉ vẻn vẹn đúng một tiếng đồng hồ đã sai người mang tuyết sâm đến, còn Kiều Sinh cũng đã chuẩn bị tất cả những thiết bị, dụng cụ và dược liệu cho Phan Lâm hết rồi.
Sau khi Phan Lâm châm cứu xong, bảo với đám người George, Linda đến truyền dịch và xoa bóp cho ông cụ, còn anh thì tự mình đến bên cạnh cái nồi đất để sắc thuốc.
Không lâu sau, trong phòng nồng nặc mùi thuốc bắc đến cay mũi.
Mọi người đều nhíu mày, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, toàn bộ đều tràn ngập cảm giác không thể tin được.
“George, anh chắc chản làm như vậy có tác dụng không vậy?”
Một bác sĩ cẩn thận hỏi dò.
“Tôi không biết, nhưng hội trưởng Linh Trúc đã nói như thế rồi, chúng ta có thể còn cách gì chứ?”
George hừ nhẹ một tiếng.
“Tôi thấy hội trưởng Linh Trúc bị người ta lừa rồi, thật đấy, anh nhìn kỹ mà xem, người này vừa cao lại vừa đẹp trai, có lẽ anh ta sẽ không phải cùng hội trưởng Linh Trúc…”
Một nữ bác sĩ với gương mặt rất bình thường, tràn đầy tàn nhang nhỏ giọng nói.
Còn chưa nói hết câu, George liền tức giận: “Không thể nào!”
Người này hét lên khiến cho mọi người trong phòng đều giật mình.
Phan Lâm đang tập trung tinh thân sắc thuốc cũng không nhịn được quay đầu lại.
“Làm sao thế?”
“Không có gì, không có gì… Bác sĩ Lâm, mời anh tiếp tục!”
Linda đứng bên cạnh vội vàng nói, sau đó lại trừng mắt với George.
Sắc mặt George tái xanh, không nói gì.
Trong lòng anh, chị Linh Trúc là một nhân vật tựa như nữ thần vậy.
Một người như thế sao có thể thích người phương Đông chứ? Mặc dù George không dám thừa nhận, nhưng tên người phương Đông này thật sự rất đẹp trai… Cho dù George là một người gốc Tây đẹp trai, mắt xanh tóc vàng thế mà lại vẫn cảm thấy tự hổ thẹn với Phan Lâm.
George vô cùng tức giận.
Qua khoảng nửa tiếng sau, Phan Lâm múc thang thuốc từ nồi đất ra, để nguội,