*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy Phan Lâm đột nhiên dừng lại, tất cả mọi người đều kinh ngạc thốt lên không ngớt.
“Tuyệt vời!”
“Thắng rồi!”
“Tuyệt vời, cô Phan thắng rồi!”
“Để tôi nói xem, đường đường là nhà họ Phan còn không đối phó được, không bằng một cô gái đột nhiên xuất hiện?”
“Đến lúc này cậu ta biết thế nào là lễ độ rồi đúng không?”
Một số người cảm thấy nhẹ nhõm.
Đặc biệt là Mãn Tuấn Dạ.
Ông ta gục xuống đất, thở hồng hộc.
Ít nhất hiện tại nhà họ Mãn đã được cứu rồi.
Người này tuy lợi hại, nhưng suy cho cùng vẫn không bằng nhà họ Phan.
Cú điểm huyệt đó quá chuẩn! Khóe miệng cô gái cũng nhếch lên, nở nụ cười nhẹ.
Cô từ nhỏ đến lớn đều luyện kỹ năng điểm huyện, tuy không quá tự tin về khả năng dùng kim châm, nhưng đây là chuyên môn của cô! Nhưng… Cô gái tự hào chưa được bao lâu thì Phan Lâm, người vừa bất động, lại đột nhiên di chuyển.
Không hay rồi! Cô gái bị sốc.
“Cô chủ!”
Phan Phú ở đằng kia cũng lo lắng, điên cuồng chạy tới, tung một đấm về phía Phan Lâm.
Phan Lâm lật tay vỗ vào bụng cô gái.
Cô gái mất cảnh giác, bị chấn động bay ra ngoài rơi xuống đất, nhưng đòn tấn công của Phan Phú cũng đến nơi.
“Ông già chết tiệt, ông cho rằng tôi không giết được ông sao?”
Phan Lâm hai mắt dữ tợn, ra tay nhanh như chớp, lập tức nắm lấy nắm đấm của Phan Phú.