Ba chữ này của Trí Thường Hi khiến toàn bộ người nhà họ Trịnh ở chỗ này đều thở phào nhẹ nhõm! "Kết thúc rồi, cuối cùng cũng kết thúc!" Trịnh Tú Lan xoay người ôm chặt Phan Lâm, rơi nước mắt: "Cám ơn anh, Anh Phan!".
"Không cần khách khí! Tủ Lạn, tôi nói rồi, có tôi ở đây, tôi sẽ giải quyết, không cần lo lắng đầu" Phan Lâm mỉm cười nói.
Lời nói dịu dàng cùng vẻ đẹp trai này khiến đầu Trịnh Tú Lan đau nhức vì phiền muộn. Càng nhiều hơn chính là sự mất mát không nói lên lời. Cô ấy chôn sâu phần tình cảm này, không dám biểu lộ.
Thứ có thể tỏ ra, chỉ là sự cảm kích cùng với sùng bái của em gái với anh trai mà thôi...
Người nhà họ Trịnh ôm nhau, vô cùng kích động. "Cô Trí, cô nên ký tên đi." Phan Lâm nói.
Trí Thường Hi không còn cách nào, chỉ có thể kiên trì tiến trước, liếc nhìn giấy tờ đó, tiếp đó cắn răng cắn đứt ngón tay, dùng vết máu ấn lên phía trên để kí tên.
"Được rồi!"
Phan Lâm gật đầu, lại hỏi: "Lúc nào thì tôi có thể đi Thánh Y sơn trang để thực hiện cam kết này?"
"Anh không cần phải đi!"
Trí Thường Hi lạnh nhạt nói, sau đó đi tới lục lọi trên người Trí Cốt đang hôn mê, lấy ra một tờ giấy vàng như nghệ rồi đưa tới.
"Phần giấy tờ này các người cầm lấy rồi tiêu hủy đi, mà bản giấy tờ mới lập, tôi sẽ giao cho ba tôi, ông ấy. xem xong thì sẽ tiêu hủy, chúng ta liền thanh toán xong! Tôi nghĩ ông ấy chắc sẽ buông tha nhà cô Trịnh." Gương mặt Trí Thường Hi không chút thay đổi nói.
"Được! Tôi cũng không sợ các người đổi ý!" Phan Lâm gật đầu, đem giấy tờ giao cho đối phương. Giấy tờ đã xong, Trí Thường Hi dẫn người của Thánh Y sơn trang rời khỏi đó. Chân trước Trí Thường Hi vừa đi, Phan Lâm lại kịch liệt ho khan. "Anh Phan, anh không sao chứ?"
Trịnh Tú Lan vội vàng đỡ lấy Phan Lâm.
"Không có việc gì, tôi cần nghỉ ngơi! Tú Lan, giúp tôi dọn sạch căn phòng, lại để trong đó một cái lò, cần một cái lò rộng một mét năm cao ba mét, lấy than đá tới rồi giúp tôi đi bốc những thang thuốc này. Sau khi có thuốc, trong một ngày không được quấy rầy tôi, tôi muốn thanh độc!" Phan Lâm yếu ớt nói.
"Thanh độc? Chẳng lẽ nói... tuyệt thế độc dược... vẫn chưa hoàn toàn bị loại bỏ sao?" Trịnh Tú Lan kinh ngạc nói.
"Cô ngốc, nếu có thể dễ dàng loại sạch như vậy, sao có thể gọi là tuyệt thế độc dược được chứ? Chẳng qua tôi chỉ lừa gạt Trí Thường Hi mà thôi!" Phan Lâm cười khổ nói.
"Vậy cái gì U Minh sát khu... Cũng là lừa cô ấy sao?" Trịnh Tú Lan thận trọng hỏi. Phan Lâm nghe tiếng, trong mắt cũng lâm vào hồi ức sâu đậm.
"Không, U Minh sát khu không phải là lừa dối cô ấy... Cơ thể này, là do tôi nếm cả triệu độc dược mới được luyện chế thành!"
"Cũng bởi vì cơ thể này, tôi đã chết gần mười lần rồi."
Phan Lâm khàn khàn nói, trong mắt lộ vẻ sâu sắc cùng hồi ức...
Sau khi Trí Thường Hi rời khỏi Giang Thành, cô ta ngồi máy bay riêng bay tới Thánh Y sơn trang. Dọc theo đường đi sắc mặt của cô càng lạnh lùng, khí lạnh bức người. Những người khác của sơn trắng Thánh Y căn bản không dám lên tiếng. "Vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ!"
Vừa xuống máy bay, Trí Thường Hi không thể nhẫn nhịn được nữa, một chân đá mạnh vào một cây đại thụ to lớn ở gần đó.
Mọi người lại càng hoảng sợ.
Cũng may đã ra khỏi sân bay rồi, xung quanh không có người nào.
"Cô chủ, mong cô khiêm tốn một chút, dù sao chúng ta cũng đang ở bên ngoài, nếu như để xảy ra sự cố gì, Thánh Y sẽ trách tội đấy." Một tay sai nhịn không được nhắc nhở.
Trí Thường Hi nghe xong, trở tay tát một cái. Tên tay sai đó bị tát tới đầu váng mắt hoa, ngã nhào xuống đất.
"Anh chỉ là một con chó mà cũng dám chỉ bảo tôi?"
Trí Thường Hi nổi giận đùng đùng nói, sau đó bỗng nhiên xoay người lên xe đi tới Thánh Y sơn trang. Ước chừng ba giờ sau, đoàn xe của Trí Thường Hi đi tới một vùng núi sâu vô cùng yên tĩnh. Ở đây đã là khu không người rồi. Nhưng mà đoàn xe vẫn không dừng lại.
Chờ sau khi xuyên qua ba lớp khí độc đủ để lấy mạng người, cuối cùng đoàn người của Trí Thường Hi mới tiến vào khu vực bên trong Thánh Y sơn trang.
Việc đầu tiên mà cô ta làm là tìm ba mình, báo cáo toàn bộ sự việc ở Giang Thành. "Cái gì? Không mang được người về? Còn đánh mất mặt mũi như vậy?"
Mặt của Thánh Y không chút thay đổi nói: "Thường Hi, sao con có thể thua một kẻ vô danh được chứ? Con thực sự khiến ba quá thất vọng."
“Ba, là con gái vô năng, thật sự tên kia không phải là kẻ đầu đường xó chợ!" Trí Thường Hi quỳ rạp trên đất nói.
"Con đừng mượn cớ, con gái nhà họ Trịnh là một phần của kế hoạch, người này phải mang đến, nếu không có người này, kế hoạch rất khó để bước tiếp!"
"Thế nhưng ba, con gái đã kí tên rồi, đáp ứng bọn họ sẽ không tới tìm con gái nhà họ Trịnh nữa gây phiền phức nữa, mong ba tìm người khác để thay thế"
Trí Thường Hi bất đắc dĩ nói, đưa giấy tờ ra. Thánh Y cầm lấy nhìn, đột nhiên chau mày. "Người bác sĩ Lâm này có thể uống ba giọt độc dược tuyệt thế mà không chết?"
"Đúng!"
"Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Thường Hi! Con dám lừa ba?"
"Thường Hi không dám, người này có U Minh sát khu! Độc dược tuyệt thế căn bản không thể giết chết anh ta!" Trí Thường Hi giải thích.
"Cái gì? U Minh sát khu?"
Thánh y sự căng thẳng, đột nhiên ý thức được cái gì, bỗng nhiên ghì chặt Trí Thường Hi: "Những gì con nói đều là thật sao?"