Tuy rằng là bọn họ không biết tuyệt thế độc khu và tiên thiên độc khu là cái gì, nhưng mà nghe thấy Phan Lâm nói người phụ nữ này có thể miễn dịch với vô số chất độc trên thế giới, lập tức sợ tới mức da đầu tê dại.
Cùng với người phụ nữ gần như miễn dịch với tất cả mọi chất độc này thi uống chất độc... “Chứ không phải so với con rùa đen này xem ai sống lâu hơn sao?”
“Bác sĩ Lâm! Rất cảm ơn anh đã đứng ra vì nhà họ Trịnh chúng tôi, nhưng mà... Anh không thể lấy thân mình mạo hiểm, nếu như anh có xảy ra bất trắc gì, chúng tôi." Trịnh Tử Lạp muốn nói lại thôi, muốn khuyên giải nhưng không biết nên nói cái gì.
“Yên tâm, tôi nếu đã dám nhận lời, tự nhiên sẽ có cách thành công, không sao đâu!” Phan Lâm lãnh đạm. nói.
“Nhưng mà.” Trịnh Tử Lạp còn muốn nói.
Nhưng cái kiểu đấu y học cấp bậc này, ông ta căn bản không nhúng tay vào được, chỉ có thể cùng với người nhà ở một bên lặng lẽ cầu nguyện cho Phan Lâm.
Trịnh Tú Lan viết xong giấy tờ đi tới.
Khi biết được nội dung cuộc đấu y học của Phan Lâm và Trí Thường Hi, sợ tới mức suýt chút nữa ngất xỉu rồi, những giọt nước mắt lớn nhỏ dài trên khuôn mặt.
“Anh Lâm! Anh tại sao lại ngốc như vậy? Vì sao phải đấu cái kiểu như này hả!”
Trịnh Tú Lan khóc nói: “Anh màu dừng lại trận thi đấu này! Cô Trí! Chúng tôi không đầu nữa, tôi đi với cô! Tôi theo cô đến Thánh Y sơn trang!”
“Thật sao?”
Trí Thường Hi hai mắt sáng ngời, nhẹ giọng cười nói: “Nếu như là vậy, vậy phải tốt hơn không, anh ta nếu như thật sự đấu với tôi, anh ta chắc chắn sẽ thua, nói không chừng, còn phải chết! Cần gì chứ?”
"Tú Lan! Không sao đâu, chỉ là chút độc nhỏ, không có gì phải sợ hết!” Phan Lâm bình tĩnh nói. “Anh Lâm.”
“Em đứng qua một bên nhìn đi, anh rất nhanh sẽ kết thúc nó!” Phan Lâm lãnh đạm nói, sau đó nhìn về phía Trí Thường Hi gọi: “Chúng ta bắt đầu thôi!” “Nhìn bộ dạng của anh vẫn còn chưa từ bỏ ý định?” Vẻ mặt Trí Thường Hi u ám.
“Cô tuy có thể chất song độc! Nhưng cơ thể của tôi cũng không kém, kì độc trên thế giới cũng có thể chịu được! Ai thắng ai thua còn chưa chắc!” Phan Lâm lắc đầu.
“Thật đúng là con vịt chết mạnh miệng! Được! Nếu anh đã muốn chết! Tôi tác thành cho anh!”
Trí Thường Hi hừ một tiếng, lấy cái bình sứ trên người ra, hung hăng để lên bàn, khẽ nói: “Đây là tuyệt thế thần độc do Thánh Y sơn trang của tôi đích thân điều chế ra, là vật quý của sơn trang chúng tôi! Mỗi mười năm mới có thể tinh luyện ra một giọt, tùy tiện nhỏ một giọt vào biển lớn, có thể khiến toàn bộ sinh vật biển chết vì độc! Bây giờ, trong bình này có ba giọt! Tôi muốn anh uống hết toàn bộ, nếu như anh uống xong ba giọt này mà vẫn không chết! Vậy thì xem như anh giỏi!”
"Ha?"
Người ở chỗ này sợ tới mức hồn bay phách lạc.
“Tuyệt thế thần độc sao?” Phan Lâm cầm lấy bình sứ kia, để mũi hửi hửi, nhất thời hơi lờ đờ.
“Dĩ nhiên dùng hơn mười ngàn loại độc tinh hoa tinh luyện ra, chất độc này... chắc chắn xưa nay chưa từng có, không ai có thể đụng được!” Phan Lâm khàn khàn nói.
Trí Thường Hi nghe xong, vô cùng ghê rợn.
Người này lại có thể chỉ dựa vào mũi ngửi thấy thôi, đã biết bên trong tuyệt thế thần độc rốt cuộc dùng bao nhiêu loại dược liệu...
Người này... Thật là đáng sợ!
Nếu như có thể khiến anh ta gia nhập vào Thánh Y! Nhất định có thể khiến sơn trang một bước lên mây!
Trong lòng Trí Thường Hi có phần kích động, trái lại còn có ý nghĩ đưa người này về Thánh Y sơn trang. Nhưng mà anh ta cố chấp như vậy, sợ là phải chết trong trận đọ sức này!
Đáng tiếc thật!
Trí Thường Hi thầm than. Nhưng mà vào lúc này, Phan Lâm đột nhiên lại cầm lấy bình sứ kia, trực tiếp uống một hơi cạn sạch.