Nguyên Tinh nhận được tin tức, lập tức sắp xếp đội ngũ phân tích chuyên nghiệp đi đến trang viên, tiếng hành phân tích từng tuyến đường rời khỏi của các thế lực để tìm ra con đường rời khỏi đây tốt nhất của bọn họ.
Tất nhiên, vấn đề này cực kỳ bí mật và đội ngũ chuyên nghiệp sẽ không tiết lộ chuyện này.
Nhưng chuyện này đòi hỏi một quá trình, Phan Lâm cũng không cần phải canh gác ở đó mà chỉ cần lặng lẽ chờ đợi kết quả.
Anh tự mình trở lại bộ phận tập luyện bên trong trang viên một lần nữa.
Nhưng lần này trở lại, trong vài giờ anh cũng không tập luyện, bỗng nhiên có một cuộc điện thoại gọi vào điện thoại di động của anh.
Vừa nhìn qua, rõ ràng là Trịnh Tú Lan đã rất lâu không liên lạc với anh. “Tú Lan, có chuyện gì sao?” Phan Lâm khó hiểu hỏi.
Nhưng anh lại nghe được giọng nói của Trịnh Tú Lan trong điện thoại mang theo tiếng nghẹn ngào và khóc nói:
“Phan Lâm, anh đang ở đâu vậy? Anh có thể tới đây giúp em không?” “Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Phan Lâm trầm giọng hỏi, anh cảm giác có gì đó không đúng lắm.
Nhưng lại nghe Trịnh Tú Lan im lặng một lúc lâu sau đó mới khàn giọng nói: "Ông nội em...đã qua đời rồi."
“Cái gì cơ?”
Phan Lâm ngạc nhiên.
Trịnh Thiên Hào đã chết rồi sao?
Sau khi hỏi thăm tình hình, Phan Lâm vội vàng chạy đến nhà họ Trịnh.
Giờ phút này, nhà họ Trịnh phủ đầy vải trắng và nhạc tang cũng vang lên, còn có người ra vào cửa đến phúng viếng.
Từ xa đã nghe được tiếng khóc lóc thảm thiết từ nhà họ Trịnh phát ra.
Lúc Phan Lâm chạy tới nhà họ Trịnh thấy Trịnh Tú Lan mặc đồ tang và đang quỳ gối ở góc sân, hốc mắt cô đỏ hoe, trên gương mặt đều là nước mắt.
Phan Lâm đi tới nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải, một lúc lâu sau anh mới hỏi: “Ông cụ mất lúc nào vậy?”
“Tối hôm qua” Trịnh Tú Lan thấp giọng nói.
“Vậy cũng chưa muộn lắm, em lập tức dẫn anh đến chỗ thi thể của ông cụ để anh xem thử... Xem có thể cứu vãn lại một chút hơi thở không” Phan Lâm thấp giọng nói.
“Không cần đầu”
Trịnh Tú Lan lắc đầu: “Trước khi đi ông nội đã cố ý dặn dò muốn em không cho phép anh ra tay cứu ông ấy!"
Phan Lâm bỗng nhiên hô hấp căng thẳng.
“Từ sau khi xảy ra chuyện lần đó, ông nội đã không còn vui vẻ nữa, lúc nào ông ấy cũng buồn rầu. Có lẽ, ông ấy không thể nào chấp nhận một bác sĩ quái dị có thiên phú bẩm sinh như anh... Sự xuất hiện của anh đã phủ nhận tất cả những nỗ lực của ông ấy! Cho nên ông ấy vì quá buồn bực sầu não mà chết” Trịnh Tú Lan khàn giọng nói.
Phan Lâm trầm lặng một lúc lâu cũng không nói gì.
Tâm chết lớn hơn mạng sống của bản thân sao.
Anh là một bác sĩ nhưng vĩnh viễn cũng không thể nào chữa khỏi tâm bệnh của một người.
Triệu chứng này của Trịnh Thiên Hào, cho dù Phan Lâm là một bác sĩ tài giỏi đến đâu cũng không thể chữa khỏi...
“Cố nén đau thương đi!”
Thật lâu sau, Phan Lâm mới nói ra được một câu như vậy. “Ông nội thật sự cũng rất hâm mộ anh và cũng rất yêu thích anh!” Lúc này Trịnh Tủ Lan lại lên tiếng.
“Trước khi chết ông ấy đã nói cho em biết thật sự ông ấy cũng rất vui mừng bởi vì ông ấy cho rằng mối quan hệ giữa em và anh sẽ giúp nhà họ Trịnh không thể thất bại, ông ấy làm sai nhưng ông ấy cảm thấy em đã sai lầm”.
“Chỉ là... Có một điều ông ấy vẫn luôn cảm thấy rất hối tiếc... Trước khi chết ông ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng”
"Ông ấy nuối tiếc điều gì?” Phan Lâm lập tức hỏi. Trịnh Tú Lan mấp máy môi và thản nhiên nói: "Ông ấy thấy hối tiếc vì em không lấy anh.” Phan Lâm sửng sốt và hơi lúng túng không biết nên tiếp lời cô như thế nào.
“Ông ấy nghĩ rằng nếu em có thể kết hôn với anh! Em sẽ có thể đường hoàng ra khỏi nhà họ Trịnh và tương lại sau này sẽ rất sáng lạn, anh đủ khả năng để bảo vệ ba đời nhà họ Trịnh của em. Nhưng ông ấy hiểu được chuyện này không thể nào xảy ra, bởi vì anh không phải loại người nửa vời này! Anh đã chọn Lý Ái Vân thì nhất định sẽ đối xử tốt với Lý Ái Vân cả đời, cho nên ông ấy đến đến khi chết mới chịu nói với em” Trịnh Tủ Lan cười khổ nói.
Phan Lâm không dám lên tiếng nữa. Anh hoàn toàn không biết nên tiếp lời cô như thế nào.
“Phan Lâm, anh tới đây một lát đi” Trịnh Tú Lan khàn giọng nói. Phan Lâm lập tức tiến lên hai bước.
Nhưng một giây sau, Trịnh Tủ Lan lại dựa vào lồng ngực anh khóc lóc bị thương. Phan Lâm do dự một lát nhưng vẫn đặt tay lên lưng Trịnh Tú Lan và nhẹ nhàng an ủi cô.
Trịnh Tú Lan khóc càng thêm đau lòng, càng thêm thê lương.
Dường như cô muốn đem tất cả những uất ức trong lòng mình theo nước mắt khóc hết ra ngoài.
Trong sân tất cả đều là tiếng khóc bị thương.
Người của nhà họ Trịnh thấy vậy cũng khóc càng dữ dội hơn.
Nhưng đúng lúc này, có một nhóm người người khua chiêng gõ trống hùng hổ đi vào sảnh lớn của nhà họ Trịnh.
Tiếng khóc của mọi người hơi dừng lại và đồng loạt nhìn về phía phát ra tiếng chiêng trống này.
Lại thấy một đoàn người mặc quần áo màu đỏ thẫm đi vào trong sân, người dẫn đầu lại còn cười một con ngựa trắng, mặc âu phục chú rể và đứng ở trước nơi đặt linh cửu.
Người nhà họ Trịnh rất tức giận. Các vị khách cũng phẫn nộ theo.
Chỗ này là để phúng viếng vậy mà có người lại dám gõ chiêng đánh trống còn mặc một bộ trang phục màu đỏ chói đến đây.