Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn nhau, ai cũng có thể nhìn thấy sự bàng hoàng ở bên trong ánh mắt của đối phương.
Không ai có thể nói rõ rốt cuộc Phan Văn Tuấn đang nói thật hay chỉ đang bịa chuyện để hù dọa bọn họ.
Nhưng phần lớn đám người bọn họ đều nghĩ đến vế sau hơn, hầu như ai cũng cho rằng Phan Văn Tuấn nói vậy để bọn họ thả cậu ta ra.
Phan Văn Tuấn híp mắt quét đám người trước mặt một vòng, cười nói: "Xem ra, có vẻ như mấy người không tin tôi"
"Sao bọn tôi có thể tin tưởng vào lời nói hoang đường của cậu được? Nếu như nhà họ Phan của cậu thật sự lợi hại như vậy, chẳng phải nên xưng bá thiên hạ từ lâu rồi sao?" Bạch. Thiếu Quân nói mà vẻ mặt không có chút thay đổi.
"Xưng bá thiên hạ thì không dám, dù sao trên mảnh đất Long Quốc này cũng có nhiều ngọa hổ tàng long* mà! Toàn bộ Long Quốc tựa như là một đại dương bao la bát ngát, đầu ai biết phía dưới nước sâu đến mức nào! Những người như chúng ta chẳng qua chỉ là người trên mặt biển, rốt cuộc phía dưới đáy nước có cái gì, tôi không biết, cũng nhìn không thấy. Mặc dù không biết đến, cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ, nhưng không có nghĩa là không có! Mà nhà chính nhà họ Phan lại là con quái vật to lớn ẩn nấp dưới đáy biển! Tuy nhiên, quái vật dưới đáy biển không chỉ có mỗi mình nhà chính nhà họ Phan, cho nên nếu như bọn họ muốn xưng bá thiên hạ giống như lời nói vừa rồi của anh, vậy bọn họ vẫn còn phải đối mặt với rất nhiều kẻ địch mạnh khác! Mặc dù tôi không biết nhà chính nhà họ Phan có thể xưng bá thiên hạ hay không, nhưng tôi cảm thấy loại quái vật khổng lồ như bọn họ muốn. tiêu diệt đám tôm tép như mấy người chỉ là một chuyện cực kỳ đơn giản!" Phan Văn Tuấn cười ha ha, nói.
(*Ngọa hổ tàng long: Nghĩa đen là chỉ con hổ đang nằm, còn con rồng đang ẩn náu, lúc đó sẽ không ai nhận ra con hổ dữ tợn ra sao và con rồng có sức mạnh thế nào. Vì vậy nên người ta dùng câu thành ngữ này để chỉ những người tài giỏi nhưng lại giấu tài, không muốn cho người khác biết.)
Mọi người không dám hé răng lên tiếng nữa, tất cả đều lộ ra vẻ mặt khó coi, cúi đầu im lặng.
"Thì ra là thế. Vậy rốt cuộc lệnh Thí Long và lệnh Cựu Sát là cái gì? Cậu có thể giải thích rõ ràng trước cho tôi biết được không?" Phan Lâm bình tĩnh hỏi.
"Lệnh Thí Long là mệnh lệnh phổ biến nhất trong nhà chính nhà họ Phan. Khi có mệnh lệnh này, tiểu đội Thí Long sẽ chấp hành nhiệm vụ, tiến hành ám sát một mục tiêu nhất định nào đó! Một khi lệnh Thí Long được đưa ra, tiểu đội Thí Long sẽ lập tức tập trung vào việc tiến hành hủy diệt mục tiêu mà không thèm quan tâm đến bất kỳ thứ gì khác, đồng thời toàn bộ hành động của bọn họ đều được nhà chính nhà họ Phan hỗ trợ hoàn toàn, cho nên tỷ lệ thành công là trăm phần trăm! Nói cách khác, một khi lệnh Thí Long khiến được đưa ra, Dương Hoa nhất định sẽ bị hủy diệt!" Phan Văn Tuấn nhún vai.
Phan Lâm im lặng một hồi lâu, hỏi tiếp: "Lệnh Cựu Sát thì sao?"
"Lệnh Cựu Sát là mệnh lệnh diệt sạch toàn bộ không chừa bất cứ ai! Ý nghĩa của nó nằm trên mặt chữ! Mục tiêu của tiểu đội Thí Long là hủy diệt Dương Hoa, mà mục đích của lệnh Cựu Sát lại là giết chết tất cả mọi người có liên quan đến Dương Hoa! Ví dụ, nếu như vợ của anh là mục tiêu của lệnh Thí Long, vậy thì người đảm nhận lệnh Cựu Sát sẽ phụ trách xử lý ba mẹ anh chị em của vợ anh, ngay cả con nối dõi được sinh ra bởi anh chị em của vợ anh cùng với đối tượng của bọn họ cũng không thể bỏ qua! Nói một cách phổ biến hơn, đó là tru di cửu tộc!" Phan Văn Tuấn cười nói.
"Tru di cửu tộc sao?"
"Sao có thể như vậy! Sao có thể vô lý như vậy!"
Nguyên Tinh tức giận đến mức mặt mũi đỏ lên, toàn thân run rẩy: "Nhà chính nhà họ Phan quá phách lối! Sao bọn họ lại dám làm chuyện như vậy?"
"Không thể tha thứ!"
"Cậu Phan! Chúng tôi sẽ liều mạng với nhà chính nhà họ Phan!"
"Nhất định không thể bỏ qua cho bọn chúng!"
"Bọn họ cho rằng Dương Hoa chúng tôi dễ bắt nạt lắm sao?" Mọi người nhao nhao lên tiếng muốn đi liều mạng, người nào cũng nổi trận lôi đình.
Dù sao nếu như đã đến tình trạng như hiện giờ, vậy thì lần này mục tiêu của muốn đổi phó nhà chính nhà họ Phan không chỉ còn riêng mình Phan Lâm nữa mà còn bao gồm cả bọn họ!
Nhà họ Phan thật sự quá ác độc!
"Không sai! Không thể bỏ qua cho bọn chúng!"
Phan Lâm hít một hơi thật sâu, châm một điếu thuốc, im lặng không nói gì.
"Hối hận rồi à?"
Dường như tâm trạng của Phan Văn Tuấn đã trở nên tốt hơn rất nhiều, cầm lấy tách trà bên cạnh, uống một ngụm. Cậu ta cười, nói: "Bác sĩ Lâm, có phải hiện giờ anh rất hối hận vì đã đứng về phía phe đối địch với nhà họ Phan chúng tôi không? Nếu như có thể làm lại, anh nhất định sẽ không dám kêu gào trêu chọc vào nhà họ Phan chúng tôi nhỉ? Nhưng mà, chỉ tiếc trên thế giới này không có thuốc hối hận để anh làm lại đâu!"
"Cậu hiểu sai rồi" Phan Lâm nhả ra một ngụm khói rồi nói.
"Cái gì?" Phan Văn Tuấn sững sờ.
"Ngay từ lúc bắt đầu đánh nhau, không phải là tôi khiêu khích nhà họ Phan, mà là nhà họ Phan khiêu khích tôi! Tôi có hận thù rất sâu sắc với nhà họ Phan, nhưng đáng tiếc, mấy người đều không biết" Phan Lâm lạnh nhạt nói.
"Thật sao? Nhưng cho dù có thù hận sâu sắc, anh cũng không nên tìm cách trả thù nhà họ Phan, dù sao thì anh cũng không gánh nổi hậu quả đầu!" Phan Văn Tuấn cười mỉa mai, nói.
"Cậu thật sự nghĩ như vậy sao?" Phan Lâm nghiêng đầu nhìn cậu ta.
"Làm sao? Chẳng lẽ tôi nói sai à?" Phan Văn Tuấn nhíu mày.
"Đương nhiên là nói sai rồi. Tôi nói cho cậu biết, nếu như có thể làm lại, tôi vẫn sẽ chọn khiêu chiến với nhà họ Phan các người!"
Phan Lâm dập tắt đầu cháy của điếu thuốc lá, lạnh nhạt lên tiếng nói: "Bởi vì lần này, tôi sẽ khiến tất cả những người từ nhà chính nhà họ Phan vào Giang Thành, sẽ không bao giờ có thể rời đi được nữa!"
"Quá tự cao, nói phét cũng phải biết mức độ chứ! Đúng là không biết trời cao đất rộng, anh dựa vào cái gì mà dám nói những lời ngạo mạn thế kia? Chỉ dựa vào đám tôm cá hồi hám này sao?" Phan Văn Tuấn không chút khách khí chửi ầm lên.
"Đồ khốn!"
"Mày muốn chết đúng không!"
Đám người đằng sau vô cùng tức giận, lập tức nhảy vọt lên định xé xác Phan Văn Tuấn. Nhưng tất cả bọn họ đều bị Phan Lâm ngăn lại.
Anh đứng lên, cầm lấy thanh bảo hiểm đặt ở trên bàn.
Loạt hoạt!
Sau đó anh bước tới vườn hoa phía trước trang viên, đâm thanh kiếm xuống mặt đất.
Phan Văn Tuấn cười mỉa mai, hoàn toàn không hề sợ hãi, chỉ hờ hững thưởng thức một loạt hành động của Phan Lâm.
Trong mắt cậu ta, mỗi một động tác của Phan Lâm đều lộ ra sự lo lắng, bàng hoàng, bất lực.
Cậu ta tin tưởng rằng nhất định là vào giờ phút này Phan Lâm đang bối rối đến cực điểm, đang vô cùng sợ hãi, đang không ngừng suy nghĩ biện pháp đối phó.
Nhưng trong giây tiếp theo, Phan Lâm đột nhiên nói ra một câu nói kỳ quái.
"Chắc hẳn là sắp đến rồi"
Phan Văn Tuấn sững sờ: "Cái gì sắp tới cơ?"
Tuy nhiên, ngay sau khi cậu ta vừa nói xong lời này, một hơi thở đáng sợ có lực áp chế mãnh liệt có thể làm sục sôi bầu không khí ngay lập tức bao trùm toàn bộ trang viên.
Cuồng bạo đến mức không ai dám nổi lên ý nghĩ thách thức! Sự tồn tại cao quý như thần thánh!
Không ai bì nổi!
Không thể khiêu chiến!
Đó là sức mạnh tỏa ra từ hơi thở này!
"A! A! A!"
Trước khí công bạo ngược này, Phan Văn Tuấn lại bị dọa đến nghẹn ngào cao giọng thét lên.
Nguyên Tinh, Tào Đức Huy, Bạch Thiểu Quân và những người khác đều quỳ rạp xuống mặt đất, bọn họ không có cách nào chống lại khí công vô song đáng sợ tới mức khủng bố này.
Cho dù là Trương Thất Dạ cũng phải gắt gao cắn chặt răng, khổ sở gắng ngăn cản khí công này để bản thân không quỳ xuống.
"Tôn giả, xin hãy thu hồi khí công, nếu không thì trang viên này của tôi sẽ hóa thành tro bui mất." Phan Lâm từ tốn nói.
Sau đó, mọi người nhìn thấy quả cầu lửa trên bầu trời nổ tung, một người đàn ông mặc áo choàng đỏ rực đáp chân xuống mặt đất.