Thiên Sơn Tuyết Thạch?
Đây hoàn toàn là một viên đá nát ở đầu đường mà thôi.
Mọi người cũng không phải là đồ ngốc, đều hiểu ra. Lần này Triều Chính Phong hoàn toàn tắt lửa rồi.
Đồng gia híp mắt nhìn quét qua những vị khách mời còn lại, cười nói: “Nếu như không có ai ra giả, vậy thì mảnh Thiên Sơn Tuyết Thạch này chỉ có thể đáng tiếc mà để lại thôi.”
Nói xong, Đồng gia đang muốn đập búa. Nhưng lúc này, một vị khách mời không nhịn được nữa, trực tiếp giơ bảng số lên hét lớn: “Tôi ra giá ba nghìn ba trăm tỷ”
| Người này vừa ra giá, Triều Chính Phong tức giận không thôi, lập tức nhìn về phía người ra giá. Nhưng người đó không dám nhìn Triều Chính Phong.
| “Là người nhà họ Mạc đúng không? Một viên đá nát đầu đường, đáng với cái giá cao như vậy sao?” Triều Chính Phong nhàn nhạt nói.
Người nhà họ Mạc kia nghe thấy vậy, ngượng ngùng lặn ra nụ cười: “Anh Triều, tôi không hiểu về giám định, chỉ là thấy viên đá này kỳ lạ, cộng thêm không ai ra giá, lúc này mới lên tiếng. Nếu như anh Triều thích, tôi không ra giá nữa, nhường cho anh Triều, thế nào?”
Mặc dù lời này là để gỡ tội, nhưng cũng khiến Triều Chính Phong khó xử. Ông ta hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa. Nếu như ông ta tăng giá, vậy không phải trúng cớ của Đồng gia sao? Người khác ra giá là vì muốn tăng nhân khí, nếu như ông ra ra giá, vậy chính là đồ ngốc rồi. Tuy nhiên cho dù không lên tiếng, Triều Chính Phong và Hoa An cũng rơi xuống thế hạ phong. “Ba nghìn ba trăm tỷ lần một”. “Ba nghìn ba trăm tỷ lần hai” “Ba nghìn ba trăm tỷ lần ba. Thành giao”
Đồng gia cười lớn, vậy mà lại trực tiếp xuống khỏi bục cao bắt tay với người nhà họ Mạc kia, cười nói: "Chúc mừng anh Mạc. Chúc mừng chúc mừng”
"Ha ha."
Người nhà họ Mạc cười ngượng ngùng một tiếng, nhưng cũng tự tin, về phần cái bắt tay của Đồng gia, có nghĩa là dùng ba nghìn ba trăm tỷ này để quan hệ với Đồng gia. Mặc dù khiển Hoa An không vui, nhưng nếu như có thể mang lại lợi ích thiết thực cho gia tộc, thì ba nghìn ba trăm tỷ này cũng rất đáng.
Có người nhà họ Mạc đi đầu, các món đồ đấu giá tiếp theo của Đồng gia cũng thuận lợi hơn rất nhiều.
Những thứ đồ được mang ra đều là phế liệu, nhưng thể diện của Đồng gia đặt ở đấy, mọi người đều đồng ý bỏ tiền ra mua giao đình.
Mà Triều Chính Phong cũng không ra giá nữa.
Bởi vì chỉ cần ông ta ra giá, nhất định sẽ không có ai ra giá nữa, đến lúc đó ông ta bỏ ra cả mấy nghìn tỷ chỉ để mua về đồng phế liệu, mất tiền mất mặt, không phải là tiền mất tật mang sao?
Triều Chính Phong rất ức chế, mượn cớ đi về sinh, nhưng lại lấy điện thoại ra gọi cho Hoa An, báo báo chuyện này.
“Thú vị. Xem ra tên họ Đồng này cũng có chút năng lực” "Ông chủ, bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây?”
“Nếu ông ta đã chơi như vậy, thì chúng ta cũng cùng chơi đến cùng đi. Nghe đây, cậu lập tức gửi danh sách những người đã ra giá cho tôi. Tôi sẽ triển khai, tôi muốn để những người này biết, kết cục khi chống đối với Hoa
An tôi là gì?
“Vâng, ông chủ”.
Đợi đến khi Triều Chính Phong trở về hiện trường buổi đấu giá, người nhà họ Mạc ra giá đầu tiên kia đã nhận được điện thoại của gia tộc mình.
Một lúc sau, sắc mặt người nhà họ Mạc thay đổi, vội vàng đứng dậy run rẩy nói: “Đồng... Đồng gia. Đồ mà tôi vừa mới đấu giá được, tôi không cần nữa”
“Không cần?” Đồng gia còn đang chuẩn bị ra giá ngẩn ra: “Đang yên đang lành sao lại không cần nữa?”. "Cái... cái này... tóm lại tôi không cần nữa. Đồng gia, rất xin lỗi” Người nhà họ Mạc thần sắc hoảng loạn nói.
Đồng gia cau mày, đã biết là do Hoa An gây áp lực, lập tức hừ một tiếng nói: “Anh Mạc, nếu như anh không cần. bảo vật này nữa, vậy thì chính là vi phạm quy tắc buổi đấu giá. Theo quy tắc, anh phải đền gấp đôi vì vi phạm hợp đồng, anh đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Nghĩ kỹ rồi. Tôi nghĩ kỹ rồi. Trả. Tôi trả. Ở đúng rồi, cơ thể tôi không thoải mái, Đồng gia, tôi xin cáo từ trước”
Người nhà họ Mạc hoảng sợ nói, sau đó biến mất như một làn khói.
Mọi người ngạc nhiên. Sắc mặt Đồng gia vô cùng âm trầm. Tuy nhiên chuyện này chưa hề kết thúc.
Không đợi Đồng gia tiếp tục chủ trì đấu giá tiếp, lại có người vẻ mặt hoảng sợ đứng dậy, yêu cầu không nhận món đồ đã đấu giá được.
Đồng gia ngẩn ra.
Rất nhanh, từng người này đến người khác đã đấu giá được đều không muốn nhận đồ đấu giá, bọn họ tình nguyện trả gấp đôi số tiền vì vi phạm hợp đồng, cũng không chịu nhận đồ đã đấu giá được.
Đồng gia tức đến nỗi mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi. Ông ta tin chắc là do Hoa An giở trò sau lưng.
Nhất định là Hoa An đã dựa vào sức mạnh của Liên minh thương mại mà uy hiếp gia tộc phía sau những người này, mới khiến bọn họ hoảng sợ như vậy.
Khốn nạn.
Đồng gia thầm mắng. Tuy nhiên ông ta không thể làm gì được, chỉ có thể trơ mắt để Hoa An sỉ nhục.
Phan Lâm âm thầm quan sát mọi thứ, anh nhìn hiện trường, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Dịch Minh Thiên.
“Sắp rồi”
Sau khi gửi hai từ đơn giản, ở hiện trường buổi đấu giá đột nhiên có hai người mặc vest đeo kính đen khoác áo gió tiến vào.
Thân hình hai người này rất cao, khí tức mạnh mẽ, vừa nhìn là biết người luyện võ, tuy nhiên bọn họ đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai, áo gió kín cổ, hoàn toàn không nhìn rõ dáng vẻ.
Không ít người ngạc nhiên nhìn qua, không biết là ai. Đồng gia cũng một mặt hoài nghi. Chỉ thấy hai người này đến bên cạnh Triều Chính Phong, một trái một phải nhìn ông ta. Triều Chính Phong cũng khó hiểu nhìn hai người bọn họ: "Các người là ai? Có chuyện gì sao?”
Chỉ nghe thấy một trong hai người bọn họ trầm giọng nói: “Triều Chính Phong, mày và Hoa An dám làm loạn ở chỗ Đồng gia tạo, còn ép những khách quý khác không được tham gia đấu giá. Bọn mày quá đáng lắm rồi. Bọn mày cho rằng đây là nơi nào chứ?”
“Mày nói cái gì?” Triều Chính Phong ngẩn ra.
Tuy nhiên còn chưa đợi ông ta phản ứng lại, một trong hai người đột nhiên rút súng ra, bắn về phía Triều Chính Phong.
Pång pång pång pång. Sau một loạt tiếng súng, Triệu Chính Phong trực tiếp bị bắn thành tổ ong, chết tại chỗ. "A"
Các khách mời khác kêu thất thanh, lập tức đứng dậy bỏ chạy. Hiện trường trở lên hỗn loạn. Đồng gia cùng ngạc nhiên thất sắc, đang muốn áp dụng biện pháp, bên ngoài lại có một nhóm người xông vào. Không phải người nào khác, chính là nhóm người Hoa An. "Chính Phong” Hoa An tận mắt nhìn thấy Triều Chính Phong bị bắn chết, lập tức gầm lên. “Đồng gia. Là Hoa An”. “Chúng ta liều mạng với bọn nó đi.”
Hai người đàn ông mặc áo khoác lập tức hét lên, sau đó cầm súng bắn thẳng về phía Hoa An.
“Minh chủ tạm thời cẩn thận”. “Bảo vệ ngài Hoa An”.
Người bên cạnh Hoa An vội vàng hét lên, lập tức kéo Hoa An trốn sang một bên, đồng thời cũng rút súng ra.
Hoa An tức giận, hung dữ gào lên: “Họ Đồng kia, nếu mày muốn đánh ông đây sẽ thành toàn cho mày. Lập tức triệu tập tay chân, giết vào cho tao. Giết tên họ Đồng kia, ai dám giúp nó, thì giết luôn một thể cho tao”
“Vâng.” Sau tiếng ra lệnh của Hoa An, tất cả đàn em cả Hoa An đều xông vào buổi đấu giá, bắt đầu tàn sát bừa bãi. Toàn thân Đồng gia run rẩy, đột nhiên hồi thần lại.
Ông ta lập tức nhìn về phía hai người mặc áo gió kia, nhưng phát hiện hai người đàn ông mặc áo gió vậy mà đã chuồn mất từ lúc nào.
“Không hay. Bị người ra lợi dụng rồi”.
Tim Đồng gia run lên, lập tức hét lên: “Hoa An, mau kêu người của ông dừng tay lại. Chúng ta bị người khác lợi dụng rồi”.
Nhưng Hòa An làm sao quan tâm đến cái này chứ? “ít phí lời thôi. Tên họ Đồng kia, hôm nay không phải là ngày chết của mày, thì sẽ là ngày chết của tao”
Hoa An hét lên, dùng súng điên cuồng bắn về phía Đông gia, lệnh cho vô số võ giả có thực lực lớn mạnh xông vào, lao thẳng về phía Đông gia.
Đồng gia sợ hãi, vội vàng chạy trốn, đồng thời lực lượng bảo vệ của buổi đấu giá cũng đã đuổi đến, đánh nhau với nhóm người Hoa An.
Khung cảnh hỗn loạn.