Choang.
Một bình trà bằng sứ đập mạnh xuống đất, vỡ tan. Mọi người trong văn phòng đều không dám thở.
“Hoa An. Hoa An. Ông đây nhất định sẽ chém mày thành nghìn mảnh. Để mày chết không có chỗ chôn” Đồng gia ngồi trên sô pha tức giận hét lên.
“Đồng gia, Hoa An làm loạn, các sản phẩm tiếp theo của chúng ta nhất định sẽ không đấu giá được giá cao, hay là... nâng giá khởi điểm cao lên. Ít ra cũng phải đảm bảo không bị lỗ chứ?” Lúc này, một người bên cạnh không nhịn được nói.
"Cậu cho rằng chuyện này chỉ đơn thuần là lợi ích thôi sao? Đây chính là đơn phương tát vào mặt đấy. Tát vào mặt ông đây. Bây giờ người của buổi đấu giá này đều đang cười ông đây. Thậm chí người của cả Liên minh thương mại đều đang bàn tán về tôi. Nếu như tôi không lấy lại thể diện. Cho dù tôi có kiếm được nhiều tiền hơn nhờ buổi đấu giá này, vậy cũng sẽ bị mất hết thể diện, mất uy tín. Đến lúc đó còn bàn chuyện muốn làm minh chủ cái gì nữa chứ. E rằng đến cả Liên minh thương mại cũng không thể ở lại nữa” Đồng gia tức giận gầm lên.
Sắc mặt mấy người đều thay đổi, không nói lời nào. Bầu không khí trong văn phòng vô cùng dọa người.
Lúc này, có người tiến lại gần, thấp giọng nói: “Đồng gia, hay là tìm người lửa Triều Chính Phong ra ngoài, tìm người làm anh ta”
“Làm mẹ mày đấy.”
Đồng gia trực tiếp giơ tay lên tát vào mặt người kia.
Bốp. Người kia bị quay một vòng, đầu óc rối mù, ôm mặt vô cùng ủy khuất.
"Mày nghĩ Hoa An người ta là đồ ngốc sao? Nếu thật sự làm như vậy, một khi chuyện này bị bại lộ, không phải để người ta nắm được thóp sao? Hơn nữa, đây là địa bàn của tao, Triều Chính Phong chết ở đây, đồ ngu cũng biết là tao làm” Đồng gia mắng.
Người kia rùng mình, cúi đầu không dám nói gì. Đồng gia đặc biệt lo lắng, hút hết điều này đến điều khác, nhưng không có cách nào. Tuy nhiên lúc này. Cốc cốc cốc. Cửa văn phòng vang lên tiếng gõ. “Ai vậy?” Đồng gia không kiên nhẫn hét lên một tiếng. “Đồng gia, là tôi, Dịch Minh Thiên” "Anh Dịch?”. Đồng gia ngẩn ra, vội vàng thả đầu thuốc trong tay xuống, chạy đi mở cửa. “Đồng gia, cơ thể không sao chứ?” Dịch Minh Thiên khẽ cười ôm quyền.
“Không sao, không sao, nghỉ một chút là khỏi” Đồng gia cười ngượng ngùng, sau đó mới Dịch Minh Thiên ngồi xuống.
| “Nghỉ ngơi? Đồng gia, tôi thấy thân thể này của anh, nghỉ ngơi bao lâu cũng không khỏe lên được, dù sao bệnh này của anh cũng không phải là căn bệnh bình thường, là tâm bệnh” Dịch Minh Thiên cười ha ha nói.
Đồng gia cau mày, lập tức nghe ra ý trong lời nói của Dịch Minh Thiên. Ông ta nháy mắt với người bên cạnh. Người bên cạnh hiểu ý, lập tức lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Đợi cửa phòng đóng lại, Đồng giá mới tiến lại gần, khàn giọng nói: "Anh Dịch có gì chỉ giáo sao?”
"Chỉ giáo thì không dám nhận, chúng ta cũng là người quen lâu năm, người ngay thẳng không nói lời ẩn ý. Đồng gia, Triều Chính Phong làm như vậy, buổi đấu giá này của anh chắc chắn không thể làm được nữa.”
“Tôi cũng biết, nhưng mọi thứ mà Triều Chính Phong làm đều hợp quy tắc, cho dù tôi muốn làm khó cũng không thể ra tay được. Đồng gia trầm giọng nói.
“Vậy anh trơ mắt nhìn cậu ta phá hỏng buổi đấu giá của mình sao? Khiến anh bị mất uy tín? Để anh sau này không thể ngóc đầu lên nổi trong Liên minh thương mại sao?”
Dịch Minh Thiên cười nói: “Đồng gia, dáng vẻ này của anh, sau này làm sao ở trên cao được? Làm sao mà dẫn dắt Liên minh thương mại hướng đến huy hoàng chứ?”
Lời này vừa nói ra, hơi thở của Đồng gia thít chặt lại, đột nhiên nhìn Dịch Minh Thiên.
“Anh Dịch, anh... ngài muốn giúp tôi sao?” Giọng nói của ông ta đều đang run rẩy.
Trong Liên minh thương mại, Đồng gia và Hoa An đang đấu nhau mày sống tạo chết, tuy nhiên hai người bọn họ không hề bế tắc, bọn họ không ngừng lôi kéo những người khác trong Liên minh thương mại gia nhập trận doanh của mình, ý đồ đánh đổ đối phương, nhưng bây giờ, hai người đều không có ưu thế tuyệt đối.
Nhưng Dịch Minh Thiên thì không giống vậy. Ông ta là người lãnh đạo thứ ba trừ Đồng gia và Hoa An. Nếu như ông ta có thể ngả về phía Đông gia, vậy thì gần như có thể nói như hổ mọc cánh, làm chơi ăn thật.
“Đồng gia, tôi đã già yếu rồi, gần đất xa trời, cũng không biết ngày nào không còn nữa. Chuyện giữa anh và Hoa An, tôi không tham gia vào, có điều Hoa An làm như vậy xác thật không đúng, tôi cũng thật sự không nhìn được nữa. Cho nên tôi đưa ra cho anh một chủ ý”.
Dịch Minh Thiên cười, sau đó ghé sát tại Đồng gia.
Đồng gia nghe thấy vậy, hai mắt sáng lên, liên tục vô tay. “Hay. Hay. Chủ ý này rất hay. Ha ha ha”.
“Mặc dù như vậy không thể mang lại lợi ích cho Liên minh thương mại, nhưng ít ra cũng phản kích lại Hoa An, không bị anh ta đánh sưng mặt nữa" Dịch Minh Thiên cười nói.
“Nói rất đúng. Anh Dịch, tôi lập tức cho người đi sắp xếp” Đồng gia cười nói, bắt đầu ra tay.
Nhưng ông ta chưa đi được mấy bước, đột nhiên dừng lại, nghiêng người nói: “Anh Dịch, nếu như tôi đoán không sai, cách này chắc không phải là anh nghĩ ra đúng không?”
"Anh cảm thấy tôi không nghĩ ra được cách như vậy sao?”
"Tôi tuyệt đối không nghi ngờ tài trí của anh Dịch, tôi chỉ cảm thấy đột nhiên anh Dịch qua đây cho tôi lời khuyên, thật sự bất thường. Vì vậy tôi đoán, chắc là có người bảo anh Dịch làm như vậy, đúng không?” Đồng gia híp mắt nói.
Đồng gia có thể lăn lộn đến trình độ này, sao có thể chỉ là một đời hời hợt thôi chứ.
Dịch Minh Thiên thu lại nụ cười, suy nghĩ một chút, gật đầu: “Đúng vậy, quả thật có người bảo tôi đến cho anh chủ ý”
“Người đó là ai?” Đồng gia cẩn thận hỏi.
"Đồng gia, tôi chỉ có thể nói được như vậy tôi, nếu như anh biết quá nhiều, tôi cho rằng, không có gì tốt với anh đâu? Dịch Minh Thiên nhàn nhạt nói.
Đồng gia im lặng một lúc, gật đầu, trong mặt lóe lên tia kỳ lạ, rời khỏi văn phòng.
Dịch Minh Thiên thấy vậy, lập tức gọi điện thoại cho Phan Lâm.
“Cậu Lâm, Đồng gia hoài nghi tôi”.
“Dù sao cũng là hồ ly, khứu giác quả nhiên hơn người. Có điều không sao, ông ta hoài nghi thì hoài nghi thôi, dù sao qua hôm nay, mọi chuyện đều đã ngã ngũ rồi”