Chuyến đi đến đảo Thần Hỏa, có thể nói là vô cùng nguy hiểm.
Nhưng vẫn luôn tìm được đường sống trong chỗ chết.
Lộp bộp.
Phan Lâm nhảy xuống thuyền, bước lên bến tàu, hít một hơi dài. “Anh Lâm.
Trương Thất Dạ dẫn theo một đám cao thủ Dương Hoa chạy từ xa đến.
Nhóm người Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương, Bạch Thiếu Quân đều ở đây.
Tất cả mọi người đều trang bị đầy đủ vũ trang, nhìn tư thế này, e rằng muốn xông lên đảo Thần Hỏa, đi giải cứu Phan Lâm. “Anh Lâm, sao anh trở về được vậy? Tôi còn cho rằng anh bị nhốt trên đảo Thần Hỏa nữa chứ." Trương Thất Dạ thấy Phan Lâm không sao, vô cùng vui mừng. “Yên tâm, Thần Hỏa Tôn Giả còn chưa định giết tôi đầu. Đi thôi, chúng ta trở về trước đã.” Phan Lâm cười nói.
Mọi người lập tức lái xe đến sân bay, trở về Giang thành.
Biết được Phan Lâm sống sót từ trong chỗ chết, xử lý xong chuyện của Thần Hỏa Tôn Giả, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không đối địch với Thần Hỏa Tôn Giả, thì Giang thành sẽ thái bình.
Chuyện này kết thúc rồi.
Trái tim treo lơ lửng trong lòng mọi người cũng được đặt xuống.
Tuy nhiên Phan Lâm vừa về đến Giang thành, vừa xuống máy bay, điện thoại của Phan Lâm đã có người gọi đến.
Nhìn màn hình biểu thị điện thoại, vậy mà lại là Dịch Minh Thiên. “Cậu Lâm, tôi nghe nói cậu vừa về đến Giang thành, chắc giờ cậu có thời gian chứ?” Dịch Minh Thiên ở bên kia điện thoại khẽ cười nói. “Ừm? Hình như tôi không nói với ông chuyện tôi vừa về đến Giang thành đúng không? Ai nói với ông vậy?” Phan Lâm nhíu mày hỏi. “Ồ, là thế này cậu Lâm, tại mắt của Liên minh thương mại ở khắp các nơi trên toàn quốc, sân bay cũng có người của Liên minh thương mại, tất nhiên tôi sẽ biết rồi. Dịch Minh Thiên cười nói. “Vậy sao? Có vẻ như ông có rất nhiều tại mắt nhỉ?” Giọng nói của Phan Lâm dần dần trở lên lạnh lùng.
Toàn thân Dịch Minh Thiên run rẩy, mới nhận ra được mình nói sai, vội vàng nói: “Cậu Lâm, cậu đừng hiểu nhầm. Tôi không phải có ý muốn giám sát cậu. Đây chỉ là những người thuộc bộ phận tình báo của Liên minh thương mại thu thập được, thế này đi, tôi lập tức loại bỏ tại mắt của Liên minh thương mại ở xung quanh cậu được không?” “Không cần. Tôi biết không phải ông cố ý cử người giám sát tôi, giữ lại đi, những tai mắt này rất hữu dụng.”
Phan Lâm nhàn nhạt nói. "Được... được... cậu Lâm. Dịch Minh Thiên lau mồ hôi. “Nói đi, gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì?” “Cậu Lâm, tối nay Liên minh thương mại có một cuộc đấu giá, được tổ chức ở thành phố Ức Lam, không biết cậu có hứng thú không?” "Đấu giá những thứ gì vậy?” “Đồ để đấu giá có thể không vào được trong mắt cậu, nhưng người tổ chức buổi đấu giả lần này là Đồng gia.” Dịch Minh Thiên cười nói. “Đồng gia?” “Đúng vậy, mấy ngày gần đây Đồng gia và Hoa An tranh đấu càng ngày càng gay gắt, hai bên đã gây nhau đến nỗi mất mấy mạng người rồi. Bên phía đại hội cũng đều có tại mắt nhìn qua đây, Hoa An nhất định sẽ không bỏ qua buổi đấu giá tối nay. Những người được Đồng gia mời đến đều là nhân vật có máu mặt ở Long quốc, Đồng gia muốn thông qua buổi đấu giá này để nâng cao địa vị của mình ở Liên minh thương mại, giành lấy một số ủng hộ, sau này tranh giành vị trí minh chủ cũng sẽ dễ hơn. Cho nên Hoa An nhất định sẽ hung hăng chỉnh Đồng gia vào buổi đấu giá này. Cậu Lâm, tôi cho rằng đây là một cơ hội.” Dịch Minh Thiên cười nói.
Phan Lâm gật đầu: “Tôi hiểu rồi, ông sắp xếp đi, tôi nay đến thành phố Ức Lam, có điều, tôi không thể dùng thân phận bác sĩ Lâm để qua đó, như vậy thì quá rõ ràng rồi, sau này sẽ mang đến phiền phức cho Dương Hoa. “Vậy cậu dùng thân phận nào để xuất hiện trong buổi đấu giá?” “Ừm... Đại diện của tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan của Giang thành, ông xem có được không?” “Tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan? Cái đó của Giang thành sao? Quy mô của công ty này không lớn lắm, nếu như muốn đến, nhất định phải dựa vào danh tiếng của tập đoàn khác, nếu không sẽ bị người khác nghi ngờ.” “Không cần vội, ông sắp xếp đi.” “Vậy được, cậu Lâm, tôi sẽ gửi lời mời cho chủ tịch tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan, đặc biệt chỉ định cậu đến buổi đấu giá. “Được.”
Phan Lâm cúp điện thoại.
Tầm nửa tiếng sau, Lý Ái Vân trực tiếp gọi đến điện thoại của Phan Lâm. “Anh đang ở đâu? Lập tức đến công ty nhanh.” Giọng nói của Lý Ái Vân ở bên kia điện thoại đặc biệt gấp gáp. “Được.”
Phan Lâm không hề ngạc nhiên, cười khẽ đồng ý, sau đó đi đến tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan.
Vừa vào văn phòng, đã nhìn thấy Lý Ái Vân đang nhìn màn hình máy tính trước mặt, vừa gọi điện thoại.
Rõ ràng cô đang rất kích động, giọng nói cũng đang run rẩy. “Đúng. Đúng. Vâng thưa ngài, ngài yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ đến, cảm ơn ngài.”
Sau đó Lý Ái Vân cúp điện thoại.
Tất cả niềm vui của cô đều được được ghi hết trên mặt. “Có chuyện gì mà khiến em vui thành thế này vậy?” Phan Lâm cười nhìn cô nói. “Anh có biết không, tối nay ở thành phố Ức Lam sẽ tổ chức một buổi đấu giá với quy mô chưa từng có. Các nhân vật hàng đầu Long quốc đều tập trung ở đó. Mà chúng ta cũng nhận được lời mời.” Lý Ái Vân kích động nói. “Ồ? Vậy thì là chuyện tốt rồi. Chúc mừng chúc mừng” “Anh đừng nói những lời này nữa, mau đi đặt vé máy bay. ồ đúng rồi, mau đi mua một bộ tây trang, phải là loại đắt nhất. Đây là thẻ của em, cứ việc quẹt. Nhất định phải mặc bộ đẹp nhất, không được làm mất thể diện của công ty, biết chưa?" “Được.”
Phan Lâm cười khổ một tiếng nhận lấy tấm thẻ.