Đảo Thần Hỏa là một hòn đảo nhỏ cách đất liền không xa nhưng toàn bộ hòn đảo đã được Thần Hỏa Tôn Giả mua với số tiền khổng lồ nên nó là một hòn đảo tư nhân, người ngoài không thể dễ dàng lên đảo được.
Máy bay hạ cánh xuống một thị trấn nhỏ ven biển Vũ Hải, sau khi rời sân bay anh bắt taxi đến bến tàu và thuê một chiếc thuyền, khởi hành đến đảo Thần Hỏa.
Bởi vì đảo Thần Hỏa thuộc khu vực tư nhân và một số truyền thuyết trên đảo khiến người dân thị trấn Vũ Hải sợ hãi khi tiếp cận nó nên không có thuyền để đi đến đó, Phan Lâm chỉ đành đích thân chèo thuyền đến đó.
Tuy nhiên trước khi lên được đảo Thần Hỏa liền có một vài chiếc tàu cao tốc phi nhanh đến và bao vây lấy tàu của Phan Lâm.
| “Đây là địa phận của đảo Thần Hỏa, người ngoài không được phép vào, mau mau cút đi! Nếu không sẽ phải tự gánh chịu hậu quả!”
Một đệ tử hét to lên, giọng nói tràn đầy khí thể.
Phan Lâm nhìn đệ tử đó, thấy những người này đều mặc quần áo màu đỏ rực, trên trán có vết lửa, làn da hơi đỏ và nhiệt độ cơ thể cũng khác người thường.
“Tôi là bác sĩ Lâm của Giang Thành! Là đảo chủ của các người yêu cầu tôi đến đây để tạ lỗi!” Phan Lâm lấy ra bức thư và hét lên.
Một đám đệ tử nhìn nhau khi nghe thấy vậy sau đó nhìn xung quanh Phan Lâm và hét lớn: “Mau thành thật đi theo tôi!”
Nói xong Phan Lâm lên đảo dưới sự hộ tống của các tàu cao tốc này. Ngay khi Phan Lâm vừa bước lên đảo, một số đệ tử liền lấy gông sắt đeo lên người anh. “Các người làm gì vậy?” Trương Thất Dạ tức giận liền hét lên. “Làm gì sao? Kẻ có tội đương nhiên phải bị đeo gông rồi! Quy tắc này anh cũng không hiểu sao?” “Khốn khiếp!”.
Trương Thất Dạ định nói thêm nhưng đã bị Phan Lâm ngăn lại.
“Nếu như đến rồi thì mang theo bên cạnh cũng không vướng bận gì” Phan Lâm vươn tay ra rồi bình tĩnh nói.
Trương Thất Dạ muốn nói gì đó nhưng nhìn vẻ mặt thờ ơ của Phan Lâm chỉ đành coi như chưa có gì. Phan Lâm bị gông sắt xích lại giống như một tên phạm nhân bị nhóm người này áp giải đến điện Thánh Hỏa. Cùng lúc đó trên đảo Thần Hỏa vang lên một tiếng chuông. Một số lượng lớn các cao tăng trên đảo Thần Hỏa tập trung tại điện Thanh Hóa. Cái gọi là điện Thành Hỏa chính là một cung điện khổng lồ nằm trong hang động.
Hai bên cung điện có hai bức tượng rất lớn, trông giống như tượng của một vị thần nào đó, rất nguy nga và uy nghi, trong cung điện không có đèn điện mà chỉ có những ngọn đuốc thô sơ. Các bức tường của cung điện đầy những biểu tượng kỳ dị, trần nhà được bao phủ bởi những bức bích họa lộng lẫy, toàn bộ cung điện trong rất nghiêm trang và linh thiêng... Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*4*7.*com nha!
Không ai dám lỗ mãng. Phan Lâm và Trương Thất Dạ đứng ra giữa đại điện. Những người đứng ở hai bên đều là người của đảo Thần Hỏa.
Cùng lúc này ở phía trên có bảy người đàn ông và phụ nữ trong bộ giáp rực lửa đang đứng.
Những người đàn ông và phụ nữ này tuổi còn rất trẻ nhưng đều có khuôn mặt lạnh lùng, khí chất ngời ngời.
“Trên đảo Thần Hỏa có nhiều thiên tài trẻ tuổi như vậy sao?” Trương Thất Dạ liếc nhìn bảy người này và rất kinh ngạc khi phát hiện ra họ đều là những người tài dưới ba mươi tuổi.
“Vậy Thánh Nữ bao nhiêu tuổi?” Phan Lâm hỏi.
“Nghe nói là hơn hai mươi tuổi, cũng không quá lớn tuổi”
“Vậy sao? Còn trẻ như vậy tại sao lại chưa có tước hiệu Thiên Kiêu?” Phan Lâm tò mò hỏi.
“Vị Thiên Kiều nào dám đối đầu với cô ta cơ chứ? Nếu như thua, bản thân chết thì không nói làm gì nhưng sẽ làm liên | lụy đến cả gia đình!”
“Vậy thì bị phản ngược lại rồi.” Phan Lâm gật đầu.
Lúc này một tiếng hộ dài và to truyền đến từ ngoài điện.
“Thánh Nữ đến!”
Trong chốc lát tất cả mọi người đều quỳ một chân xuống, cúi đầu hạ tay và lớn tiếng hô.
Lúc này một người đứng bên cạnh Phan Lâm bước tới, chắp tay kính cẩn nói: “Hồi bẩm Thánh Nữ, phạm nhân bác sĩ Lâm đã được đưa tới! Xin Thánh Nữ xử lý!”
Nghe vậy cả hai người cuối cùng cũng hiểu rằng bức thư đó là do Thánh Nữ gửi đến.
“Ừm!”
Thánh Nữ gật đầu rồi nhìn chằm chằm Phan Lâm và nói: “bác sĩ Lâm, anh đã biết tội chưa?”
“Tôi có tội gì?” Phan Lâm thờ ơ nói.
“Anh đã giết em trai Nguyễn Lâm Hạo của sư đệ Nguyễn Ngạn Ninh tôi, làm sao lại không có tội được?” Thánh Nữ hừ lạnh một cái.
“Em trai của Nguyễn Ngạn Ninh sao?” Phan Lâm sửng sốt, chẳng có lẽ là tên công tử nhà họ Trình đó sao?
“Sao vậy? Họ Phan kia, đến lúc này rồi mà vẫn còn giả bộ sao? Phái Cùng Châu đã bị anh hủy diệt rồi nếu mà anh còn mạnh miệng thì tôi cũng không ngại mà hủy diệt hết Dương Hoa của anh đâu!”.
Lúc này, một trong bảy người phía sau Thánh Nữ bước lên khóe miệng nhếch lên và nói.
Phan Lâm cau mày nói: “Tôi hủy diệt phái Cùng Châu sao?”