"Ai đây? Muốn tìm cái chết hay gì? Không sợ bị tông chết sao?”
Hàn Long cau mày, chửi thầm rồi bước xuống xe.
Tuy nhiên, ngay khi ông ta vừa chuẩn bị xuống thì Bạch Thiếu Quân ấn vào vai ông ta. “Đừng đi lung tung!” Bạch Thiếu Quân nói
Hàn Long ngơ ngác, thấy vẻ mặt nghiêm túc của mấy người họ, hình như hiểu ra điều gì đó.
Tuy nhiên, người đàn ông đang đứng chặn đầu ô tô bất ngờ bước tới, giương tay đấm mạnh vào đầu ô tô.
Boom!
Mặt trước của chiếc Bentley lập tức bị vỡ.
Hàn Long giật mình.
Người đàn ông dường như không chịu dừng, một tay nắm lấy đầu xe, sau đó dùng lực, toàn bộ chiếc xe vậy mà lại bị anh ta dùng một tay nâng lên.
Mọi người lập tức xuống xe.
Veo!
Mấy ngườ sợ hãi kinh hồn bạt vía, biết rằng đây lại là một võ giả phi thường rồi.
"Anh là ai?
Bạch Thiếu Quân mặt lạnh quát tháo.
“Nói cho tôi biết, trong số các người, ai là bác sĩ Lâm?”
Người đàn ông khàn giọng nói, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên.
Nhưng lại thấy người đàn ông này mặc áo khoác đen, đeo mặt nạ đen, cả người che rất kín, không nhìn thấy rõ mặt, cũng không biết tuổi tác bao nhiêu.
"Anh Lâm, người này hẳn là cao thủ, tôi có thể nghe thấy hơi thở của anh ta, rất kỳ lạ và thần bí, không rõ ràng, sức mạnh không thua tôi đâu!” Vẻ mặt của Chiêm Nhất Đao căng thẳng, trầm giọng nói.
“Tôi cũng cảm nhận được, lúc mà mà Giang Thành này lại xuất hiện một cao thủ phi thường như vậy? Chúng ta nên cẩn thận xíu thì tốt hơn!” Phan Lâm gật đầu, sau đó đứng ra nói: “Anh bạn tìm tôi có chuyện gì sao?”
"Anh là bác sĩ Lâm sao?” Người đàn ông lạnh lùng hỏi. “Đúng vậy”
“Rất tốt, đi theo tôi”
“Đi đâu?”
“Đừng nói nhảm nữa, cứ đi theo tôi là được!”
“Đến người mà mình đi theo còn không biết là ai, tôi cũng chả quan anh, anh lại bảo tôi đi theo anh sao? Không cảm thấy nực cười sao?”
“Anh không có quyền lựa chọn đầu! Bác sĩ Lâm! Mau đi theo tôi! Nếu không, anh sẽ chết ở đây đấy! Anh tự quyết đi!” Người đàn ông lạnh lùng nói.
“Hừm! Khẩu khí cũng lớn thật đấy!”.
“Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có người dám nói những điều như vậy trước mặt tôi đấy!”
"Ở đây là Giang Thành nha!” Mọi người đều vô cùng tức giận và lần lượt hét lên.
Người đàn ông dường như mất hết kiên nhẫn liền tức giận nói: "Xem ra tôi phải giết vài người mới khiến anh đi theo tôi được”.
Sau khi nói xong, tay của người đàn ông rung lên, và có một làn hơi đỏ như máu tuồn ra trên cánh tay của anh ta, trông rất kỳ lạ.
Nhìn thấy điều đó, Chiêm Nhất Đạo lập tức thất thanh: “Đây là ma lực?"
“Có chút hiểu biết đấy! Nhưng mà anh vẫn phải chết thôi!”
Sau khi nói xong, người này liền động thủ!
Nhưng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này.
“Khoan đã!” Phan Lâm đột nhiên hét lên.
Đám đông đột ngột dừng lại và nhìn về phía Phan Lâm.
Phan Lâm suy nghĩ một chút, sau đó lạnh lùng nói: “Không phải động thủ làm gì! Vậy đi, tôi sẽ đi cùng anh bạn”
"Chủ tịch Lâm!”
“Anh Lâm!”
Chiêm Nhất Đao, Hàn Long và những người khác lo lắng.
“Không phải lo lắng đầu, người này chắc là sẽ không hại tôi tôi, nếu không anh ta đã không ở đây cản tôi như thế này, tôi đi với hắn một chuyến, xem xem rốt cuộc là có chuyện gì” Phan Lâm bình tĩnh nói.
“Nhưng mà...Anh Lâm, nếu người này có ý đồ xấu xa..."
“Tuy rằng tôi không dám chắc có thể giết hắn, nhưng nếu tôi muốn đi thì hắn cũng không giữ được nổi tôi đâu, yên tâm, không sao đâu.”
Phan Lâm nói một cách chắc nịch, mọi người đành phải thở dài chịu thua.
“Biết điều đấy! Anh cứ ngoan ngoãn hợp tác như vậy có phải tốt hơn không, nếu không chỉ tự chuốc lấy vạ thôi. Yên tâm, sau khi xong việc, tôi còn thưởng hậu hĩnh cho anh nữa đấy!”
Nói xong, người đàn ông bước đi, hóa thành một làn khói lướt ngang bầu trời, tựa như thần tiên vậy.
“Theo tôi!”
Mọi người trố mắt kinh ngạc.
Phan Lâm lập tức vận khí và theo sát.
“Làm thế nào đây?” Huỳnh Lam nói nhỏ.
"Phải người đi theo, nhưng không thể để bác sĩ Lâm ra tay”
"Dạ!"
Phan Lâm thôi hông bị lạc.
Nhưng mà đang đi thì Phan Lâm cảm thấy có chút kinh ngạc.
Bởi vì hướng đi này rõ ràng là trung tâm của thành phố Giang Thành!
Sau khi chạng thượng của một tòa nhà.
Phan Lâm rất nghe hoặc khó hiểu.
Nhưng thấy người đàn ông đeo mặt nạ đen đi tới sân thượng trên tầng cao nhất, mở cửa bước vào.
“Qua đây!”
Anh ta kêu lên bằng một giọng trầm.
Phan Lâm không nói lời nào mà đi theo, nhưng đồng thời anh cũng âm thầm cảnh giác.
Bước vào phòng, trông khá bừa bộn.
Có vụn đậu phộng trên mặt đất, chai bia rỗng trên bàn, và tàn thuốc trong cái gạt tàn. Ngoài ra, trong không khí còn có mùi chất kích thích gì đó rất nặng.
Phan Lâm âm thầm lướt nhìn xung quanh và có chút nghi hoặc.
Lúc này, người đàn ông đột nhiên dỡ mặt nạ lên, quay lưng với Phan Lâm rồi châm một điếu thuốc.
“Bác sĩ Lâm, có phải y thuật của anh là giỏi nhất nước không?” Người đàn ông khàn giọng hỏi.
"Cũng chả giỏi gì đâu! Ngọa hổ tàng long, kẻ mạnh như mây!"Phan Lâm cười nói. “Vậy thì anh có thể chữa được bệnh gì?” "Cái này thì...anh có bệnh gì sao?” Phan Lâm hỏi.
Người đàn ông do dự một chút rồi nói nhỏ: "Bệnh ở chỗ đó!"