Nghe lời Nông Minh Chiến nói, Phan Lâm có chút do dự.
Không ai biết rõ thân phận của Nông Minh Chiến hơn anh.
Ông ta được xem là người nói một là một ở trong nước.
Mà ngay cả ông ta cũng nói như vậy, vậy thì ông già Thư này cũng có một địa vị không tầm thường ở trong nước.
Có lẽ mọi chuyện không dễ dàng như Phan Lâm đã nghĩ.
“Nhóc con! Tôi biết cậu rất tức giận! Nhưng chuyện này không thể hành động lỗ mãng được! Tôi nghĩ lão già kia sắp bị cậu bóp chết rồi. Như vậy đi, cậu giữ mặt mũi cho tôi xuống nước trước đi, chúng ta bàn bạc lại cách xử lý chuyện này sau. Cậu thấy thể nào?” Nông Minh Chiến thân thiết nói.
"Thưa cụ, có thể thân phận của ông ta quả thực không tầm thường, nhưng tên Lâm này cũng không phải là hạng người sợ chết. Nếu thật muốn uy hiếp tôi, dù sao cũng phải chết, tôi càng thích để đối phương chôn cùng mình” Phan Lâm lãnh đạm nói.
"Cậu... Vậy nhà họ Kiều thì sao? Còn những người cậu quan tâm thì sao?” Nông Minh Chiến sốt ruột: "Cậu chết cũng không sao, vấn đề là những người còn lại sẽ sống như thế nào? Bọn họ đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Kiều rồi, còn chuyển ra khỏi biệt thự của nhà họ Kiều. Chẳng lẽ hôm nay cậu không định chứa đường sống cho bọn họ sao?”
Câu nói này chọc thẳng vào điểm yếu của Phan Lâm.
Nhìn nhóm người Kiều Thu Yến và Kiều Vệ Quốc đang ở bên dưới mệt mỏi rã rời, vẫn còn đang lo sợ cho hai chị em Kiều Huyền Du, Phan Lâm im lặng một lúc, cuối cùng cũng buông tay ra.
Ông cụ nhà họ Thư ngã xuống đất, người bên cạnh lao tới đỡ lấy.
“Khụ, khụ, khụ..” Ông lão ho khan không dứt, hồi lâu sau mới lấy lại nhịp thở. “Đồ khốn kiếp! Đồ khốn kiếp! Thật là vô phép tắc!” Sau khi khoẻ lại, ông lão không ngừng gào rống, trong mắt tràn đầy hận ý nhìn Phan Lâm.
Nhưng Phan Lâm không thèm quan tâm, chỉ khàn giọng nói: “Ông Chiến, nói đi, cụ định xử lý chuyện này như thế nào?”
“Cậu nói suy nghĩ của mình trước được không?” Nông Minh Chiến ngập ngừng nói.
“Đơn giản thôi, Thư Dương đã làm tổn thương đến em gái tôi, hơn nữa ông cụ nhà họ Thư còn tự ý đưa người nhà họ Kiều đến đây. Tôi muốn Thư Dương quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với em gái tôi, còn người nhà họ Thư thì cúi đầu tạ lỗi với người nhà họ Kiều! “Phan Lâm điềm tĩnh nói.
“Không đời nào! Nằm mơ đi!”
Không đợi Thư Dương lên tiếng, ông cụ nhà họ Thư đã lớn tiếng mắng chửi: “Tên nhóc con chùi mép chưa sạch như cậu cũng xứng phán xét lão đây đúng hay sai sao? Cậu thì lớn bao nhiêu mà nói chứ?”
“Ông cụ Chiến, đừng trách tôi không giữ mặt mũi cho cụ nhé, là bọn họ không hợp tác!” Ánh mắt Phan Lâm bỗng trở nên lạnh lùng.
“Lão đây sợ cậu sao? Có giỏi thì giết tôi đi! Xem xem đến lúc đó ai mới là người phải chết!” Cụ già họ Thư cũng là người cứng đầu, vừa nãy xém chút nữa đã bị Phan Lâm bóp chết, giờ còn ngang ngạnh.
Nông Minh Chiến vội vàng bước tới ngăn cản.
"Tên già kia, mẹ kiếp, sao anh không biết thời thể gì cả vậy? Anh nghe đây, các người nên làm theo những lời bác sĩ Lâm nói đi! Anh có hiểu không?” Nông Minh Chiến trầm giọng nói.
"Anh nói cái gì?”
Ông cụ nhà họ Thư trợn tròn mắt.
"Anh Thư, anh tin tôi đi, anh đồng ý làm theo thì sẽ có lợi cho nhà họ Thư. Bằng không, không ai có thể giúp được anh đâu!”
“Nông Minh Chiến! Tôi nói cho anh biết, nếu anh còn nói ra những lời sỉ nhục như vậy, tình bạn mấy chục năm của chúng ta sẽ chấm dứt ở đây!” Ông lão nhà họ Thư tức giận mắng.
| "Anh... Sao lại không biết tốt xấu vậy chứ? Anh nghĩ cháu trai anh chọc đến ai chứ? Là chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa, là bác sĩ danh tiếng lẫy lừng sao? Tôi nói cho anh biết, những thứ đó đều không phải!”
Sau khi nói xong, Nông Minh Chiến lấy trong túi ra một tờ giấy chứng nhận mới tinh và ném vào ngực ông cụ nhà họ Thư.
Ông cụ nhà họ Thư sửng sốt, mở tờ giấy ra đọc, sắc mặt đột nhiên thay đổi, trợn to hai mắt, tựa hồ nhìn thấy gì đó rất đáng sợ. “Chuyện này. Sao có thể được chứ? Không thể nào!”
| Ông ta run rẩy hét lên rồi đột nhiên quay sang nhìn Nông Minh Chiến, hỏi: “Chàng trai này còn trẻ đến như vậy, sao có thể đảm nhiệm chức vụ này cơ chứ? Không thể nào! Nhất định là có gì đó nhầm lẫn ở đây!”.
“Sao hả? Anh không tin sao? Đây là giấy chứng nhận gì tôi nghĩ anh là người biết rõ nhất mới phải chứ? Chẳng lẽ anh nghĩ rằng tôi sẽ làm giả giấy chứng nhận để lừa anh sao? Hừ, chuyện đó chỉ có trẻ con mới làm!” Nông Minh Chiến lạnh lùng nói.
Ông cụ nhà họ Thư vẫn không sao chấp nhận được, hai tay run lẩy bẩy, run rẩy cầm lấy tờ chứng nhận, nhìn một vòng người.
"Sao vậy?”
“Không biết nữa!”
“Tờ giấy đó là chứng nhận gì thế?”
Mọi người đều nhìn nhau, ai nấy đều vô cùng tò mò và kinh ngạc.
Thư Dương cũng bối rối, do dự một lúc rồi thận trọng nghiêng người sang.
"Ông ơi, có chuyện gì vậy?” Thư Dương chạy về phía trước.
"Cô nhóc này là do mày đánh à?” Ông cụ nhà họ Thư chỉ vào Kiều Huyền Mi, hỏi. Thư Dương thoáng sững người, không biết phải trả lời như thế nào.
"Quỳ xuống ngay cho tao!” Ông cụ nhà họ Thư đột nhiên hét lên.
"Sao ạ?”.
Thư Dương sững sờ.