Sự tương phản dữ dội từ thiên đường đến địa ngục khiến mọi người không kịp thích ứng.
Khán giả trợn tròn mắt nhìn Phan Lâm.
Không ai nói gì trong cả khoảng thời gian dài.
“Nghe này!”.
Lúc này, Phan Lâm hét lên.
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn.
Nhưng sau khi thấy Phan Lâm chắp hai tay ra sau, trịnh trọng nói: “Từ nay về sau, nếu có ai nghi ngờ về võ công của nước Thần Long thì có thể thách đấu võ sĩ nước Thần Long ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào, chúng tôi sẽ không từ chối lời thách đấu, cũng không sợ sệt! Nếu như nghi ngờ về tính chính thống của võ thuật nước Thần Long, thì có thể thách đấu tôi bất cứ lúc nào. Cho dù có là ai, là người nước nào thì tôi cũng sẽ không từ chối!”
Mọi người nghe vậy thì đều hoảng hốt.
Đây chính là muốn thách thức cả thế giới ư?
Các phóng viên từ nhiều quốc gia khác nhau đã đổ xô đến đài thi đấu, cầm micro hướng về phía Phan Lâm và đặt ra hàng loạt các câu hỏi.
Phan Lâm không có hứng thú với đám người này, anh lại bước, nhảy ra khỏi sàn đấu, nhẹ nhàng đi xa.
Trận đấu của Phan Lâm gây ra cơn sốt toàn cầu.
Mọi người đều cho rằng Nakagawa Yokoichi là bất khả chiến bại khắp thế giới, khiến bác sĩ Lâm sợ đến mức không dám ứng chiến.
Hơn nữa, nước Anh Hoa không ngừng tung hô sức mạnh kinh người của Nakagawa Yokoichi là cái thế vô song, thiên hạ vô địch, nên gần như Nakagawa Yokoichi được xem như là một thần thoại.
Hơn một nửa số người trên thế giới cho rằng anh ta là cao thủ số một của đất nước Anh Hoa!
Rất nhiều người ở nước Anh Hoa còn xem anh ta như một vị thần.
Đặc biệt là giới trẻ ở nước Anh Hoa gần như phát cuồng và say mê Yokoichi Nakagawa.
Kể từ lần đầu tiên Nakagawa Yokoichi thách đấu với Phan Lâm, anh ta đã có hơn 10 triệu người hâm mộ ở trong nước.
Mà đất nước Anh Hoa chỉ có hơn một trăm triệu người, số người hâm mộ nhiều như vậy thật sự là một con số khổng lồ!
Nhưng khi tất cả mọi người đều tràn đầy hi vọng rằng Nakagawa Yokoichi sẽ có một trận
chiến kinh thiên động địa với Phan Lâm và đánh bại bác sĩ Lâm trong sự mong đợi của mọi người thì... Nakagawa Yokoichi đã bại trận!
Hơn nữa... Còn bị bác sĩ Lâm giết ngay lập tức...
Thất bại thảm hại!
Sự thất bại này khiến mọi người không tài nào chấp nhận được!
Trận đấu này thua thật thảm hại!
ít nhiều gì... Cũng phải tiếp được vài chiêu chứ?
Cả nước Anh Hoa chìm trong im lặng.
Trừ nước Anh Hoa ra thì những quốc gia khác đều đã có những phản ứng mãnh liệt.
Đặc biệt là ở trên mạng, ai nấy đều vui mừng hân hoan.
Có người phấn khích hò reo, có người cười nhạo khiêu khích, có người nghi ngờ đờ đẫn...
Phan Lâm đánh bại Nakagawa Yokoichi một cách mạnh mẽ như vậy, chẳng khác nào ném một quả bom vào tất cả những người trên thế giới đang quan tâm đến chuyện này, khiến họ bị nổ đến mức mơ hồ, rất lâu sau mới hoàn hồn lại được.
Ba chữ “bác sĩ Lâm” xuất hiện khắp mọi mặt trận trên mạng lưới Internet của nước Thần Long.
Nhiều diễn đàn lớn nhỏ khác nhau như Facebook, Yahoo, các trang tin tức,... đều đưa tin rầm rộ về vấn đề này.
Thậm chí đến cả trang chủ trang web chính thức của Hiệp hội Võ thuật nước Thần Long cũng đăng ảnh bác sĩ Lâm để bày tỏ sự kính trọng.
Hôm nay chính là ngày cả thế giới chìm trong vui vẻ hân hoan!
Phan Lâm ngồi trên thuyền của Đoàn Ngoại giao Thần Long quay trở về.
Trên bờ biển thuộc biên giới nước Thần Long, Nông Minh Chiến và Trịnh Nam Thiên dẫn đầu một số lượng lớn nhân sự đến đó để chào đón sự trở lại của Phan Lâm.
Tất cả mọi người đều nhìn Phan Lâm như nhìn một vị anh hùng.
“Thưa cụ, tôi mệt mỏi, tôi về nghỉ ngơi trước, những chuyện còn lại nhờ cụ lo liệu hộ” Phan Lâm nhẹ giọng nói.
“Được. Bác sĩ Lâm, lần này cậu đã làm rất tốt, đã lập công cho Tổ quốc! Tôi sẽ lập tức viết đơn để cử cho cậu một giải thưởng lớn!”
“Cám ơn cụ nhiều!”
Phan Lâm không quan tâm lắm, nhưng anh cũng không từ chối.
Hàn huyện vài câu xong anh bèn lên xe rời đi.
“Anh Lâm thật sự rất thờ ơ với danh lợi” Trịnh Nam Thiên không khỏi thở dài nhìn theo chiếc
xe của Phan Lâm đã khuất xa.
“Cậu nhóc này giỏi giang thật!”
Nông Minh Chiến cười ha ha nói.
“Thủ trưởng, sau này chúng ta làm việc phải cẩn thận hơn nữa!”
“Ừ, sắp xếp một cuộc họp báo ngay lập tức. Bước tiếp theo là vấn đề ngoại giao, không thể để người ta nói bóng nói gió!”
“Vâng”.
Trịnh Nam Thiên gật đầu rồi nhanh chóng chạy đi sắp xếp.
Nông Minh Chiến thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng ông ta rất vui vẻ, bất giác ngâm nga một bài hát.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại trong túi anh đột nhiên rung lên.
Nông Minh Chiến lập tức lấy ra xem, nhưng nhìn lướt qua số điện thoại, hàng lông mày của ông cụ không khỏi cau lại.
Ông ấy nhấc máy.
“Minh Chiến, anh đang ở đâu?” Đầu dây bên kia phát ra một giọng nói khàn khàn,
“Tôi đang ở cảng quân sự”
“Cảng quân sự? Anh đến đó làm gì?”
Nông Minh Chiến sửng sốt: “Gì chứ? Xảy ra chuyện lớn như vậy anh còn không biết sao?”
“Tôi không muốn biết cũng chẳng cần phải biết. Bây giờ tôi chỉ muốn nói cho anh nghe một chuyện”
“Chuyện gì vậy?”
“Cổ Nam chết rồi!” Giọng nói qua điện thoại lạnh lùng hét lên.
“Cái gì?”
Khuôn mặt Nông Minh Chiến đanh lại.
Nông Minh Chiến có chút tức giận, đáp: “Anh Thư" Sao anh lại không biết đúng sai phải trái vậy chứ? Bác sĩ Lâm giết Cổ Nam khi nào chứ? Cái chết của ông ta không liên quan gì đến bác sĩ Lâm! Hơn nữa, tôi nói cho anh biết, cho dù có liên quan đi nữa, thì dựa vào tính khí của đứa trẻ đó, nó cũng sẽ không bao giờ đến đó quỳ lạy đâu!”
“Cổ Nam là thầy của cháu trai tôi, cũng là thầy của của gia đình nhà họ Thư tôi. Nếu thằng nhóc Lâm khi không qua quỳ xuống dập đầu thì cũng chính là đánh vào mặt nhà họ Thư chúng tôi! Nông Minh Chiến, lão đây sống cả nửa đời người chưa từng thấy ai dám làm cho tôi mất mặt cả! Tôi nói cho anh biết, nếu như hôm nay nó không đến đây thì lão đây sẽ đến xử lý nó!” Giọng nói phía đầu dây bên kia vô cùng xúc động.
Nói xong, ông Thư bực dọc ngắt máy.
“Lão già chết bầm! Đồ khốn kiếp!”
Nông Minh Chiến hét ầm lên, nhưng đã không còn nghe tiếng ông Thư nói nữa.
Nông Minh Chiến gấp rút hét gọi: “Trịnh Nam Thiên! Trịnh Nam Thiên!”