Bên trên boong tàu toàn là máu tươi, Phan Lâm cứ đứng sừng sững ở trước mặt Phương Kỳ Lân như vậy.
Himura Kenshin thấy hơi sững sờ.
Người kia là ai?
"Ngươi là Phương Kỳ Lân a?”
Phan Lâm nhìn Phương Kỳ Lân đã không còn hình người, cúi xuống, từ tốn nói.
"Là... Là..” Phương Kỳ Lân vô ý thức nói. "Sao mấy người lại biến thành dạng này? Còn nữa, mấy người chạy tới nơi này làm gì?” Phan Lâm nhíu mày hỏi.
Phương Kỳ Lân há to miệng, không biết trả lời như thế nào, Himura Kenshin bên này hừ lạnh ra tiếng: “Cậu là ai? Cũng đến để tìm cái chết sao?”
"Không phải, tôi tới để tham gia buổi quyết đấu với Yoko Nakagawa như đã hẹn” Phan Lâm lạnh nhạt nói.
"Ồ... Cậu là bác sĩ Lâm?” Himura Kenshin nhíu đôi mắt già lại, cười ra tiếng: “Không ngờ thế mà cậu còn dám tới? Được! Được lắm! Như thế, chúng tôi cũng không cần phải người đến Thần Long giết cậu nữa! Ha ha ha ha..”
Nói xong, Himura Kenshin không chút do dự, trực tiếp nhấc kiếm Nhật lên hung ác chém về phía đầu Phan Lâm. "Bác sĩ Lâm! Cẩn thận!”
Phương Kỳ Lân thê lương gào thét.
Nhưng mà không kịp rồi!
Tốc độ rút đạo của Himura Kenshin quá nhanh.
Gần như là nhanh như chớp, đã vượt qua cả vận tốc âm thanh.
Đến khi anh ta hô lên, đạo đã tới gần đầu Phan Lâm rồi.
Nhưng trong nháy mắt sắp bổ trúng Phan Lâm.
Keng!
Một tiếng vang lanh lảnh truyền ra.
Chỉ nhìn thấy thanh kiếm Nhật kia bỗng nhiên khựng lại.
Lại nhìn kỹ!
Hoá ra là Phan Lâm dùng hai ngón tay kẹp chặt lấy đạo võ sĩ.
"Cái gì?”
Phương Kỳ Lân trợn mắt há hốc mồm.
"Không có khả năng!!”
Himura Kenshin cũng kinh ngạc, da thịt trên khuôn mặt già cũng run lên một cái.
"Ông tên là Yoko Nakagawa sao?”
Phan Lâm thả lỏng ngón tay ra, lạnh nhạt hỏi.
"Không phải... Tôi không phải là Yoko Nakagawa!”
Sắc mặt Himura Kenshin nghiêm túc, lặng yên thu đao, chuẩn bị chém tiếp.
Nhưng vào lúc này, Phan Lâm đột nhiên đưa tay ra đập nát thanh kiếm Nhật sắp nâng lên kia.
Loảng xoảng!
Kiếm Nhật sắc bén đáng sợ trong nháy mắt đã bị bàn tay của Phan Lâm đánh cho nát bấy.
Himura Kenshin quá sợ hãi, vội vàng lui lại.
Nhưng còn chưa kịp lùi về sau, Phan Lâm lại chộp tới, trực tiếp bóp lấy cổ họng của Himura Kenshin, nhấc ông ta lên.
Himura Kenshin bị Phan Lâm nhấc lên trên không, hai chân đạp lung tung, hai tay cũng bắt lấy tay của Phan Lâm như phát điện, không ngừng giãy giụa.
"Ông đã không phải là Yoko Nakagawa, vì sao ông lại muốn chém tôi! Muốn chết phải không?” Phan Lâm lạnh lẽo nói, bàn tay không hề thả lỏng, mà là bỗng tăng thêm sức lực. "Không... Không muốn... Không... A..”.
Himura Kenshin đau đớn tru lên, nhưng âm thanh càng thêm khàn khàn, cổ của ông ta trực tiếp thay đổi hình dáng, biểu cảm trên mặt cũng bắt đầu vặn vẹo.
Nhìn vô cùng đau đớn.
Mà Phan Lâm còn đang tăng thêm sức lực.
Không hề có ý buông tay.
Cuối cùng!
Phụt phụt!
Một tiếng quỷ dị truyền ra.
Chỉ nhìn thấy đầu của Himura Kenshin trực tiếp từ trên cổ rơi xuống, lăn vài vòng trên mặt đất, dừng lại ở trước mặt Phương Kỳ Lân.
Anh ta có thể thấy rõ ràng sự khoảng sợ lấp đầy bên trong hốc mắt gần như muốn lồi ra ngoài của Himura Kenshin. Bẻ đứt cổ của Kiếm Thánh!
Đây chính là bác sĩ Lâm?
Đây chính là bác sĩ Lâm được mọi người kính sợ?
Phan Lâm nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Yên tâm, chẳng mấy chốc tôi sẽ giải quyết hết thôi!”
Nói xong, liền muốn cất bước.
Phan Lâm yên lặng nhìn anh ta, khe khẽ lắc đầu, tránh thoát khỏi tay Phương Kỳ Lân, bỗng nhiên nhảy lên, nhảy về hướng tàu sân bay phía xa xa.
"Không!!!”
Tiếng gào thét thê lương của Phương Kỳ Lân vang vọng bầu trời đêm.