Chuyện của nhà họ Thư, Phan Lâm không thể nào dễ dàng tha thứ.
Chuyện này nhất định phải giải quyết!
Phan Lâm cảm thấy mình chịu thiệt thòi bao nhiêu cũng không sao cả, nhưng nếu như có chuyện gì xảy ra với những người bên cạnh anh, bất luận thế nào anh cũng phải đi đòi lại công lý!
Chỉ là cơm phải ăn từng chút một, chuyện này cũng phải giải quyết từng việc một.
Bây giờ điều quan trọng nhất là phải giải quyết vấn đề của Yoko Nakagawa.
Phan Lâm không quan tâm đến danh tiếng của mình thế nào, nhưng đất nước vì mình mà nhục nhã, anh nhất định phải đem trả lại sự sỉ nhục này!
Mấy ngày nay Phan Lâm đều ở trong phòng, xử lý vết thương cho Kiều Huyền Mi.
Cho đến ngày thứ sáu, cuối cùng Kiều Huyền Mi cũng bình phục. "Anh..”
Cô ta mở mắt và nói một cách yếu ớt.
“Cảm thấy thế nào? Phan Lâm nở một nụ cười mà hiếm khi thấy, anh hỏi.
“Rất thoải mái, toàn thân đều ấm áp.” Kiều Huyền Mi cười nói.
Đột nhiên, dường như cô ta nghĩ đến điều gì đó, lập tức đưa hai tay như bị điện giật lên và che mặt, giống như không dám đối mặt với Phan Lâm vậy.
Phan Lâm cười khanh khách, anh lập tức cầm lấy chiếc gương bên cạnh và soi mặt cho cô:
“Em nhìn kỹ đi, đây là ai?
Kiều Huyền Mi giật mình, ngón tay khẽ mở ra, cô ta nhìn ra bên ngoài.
Khi nhìn thấy dung mạo phản chiếu trong gương, cô ta nghĩ rằng mình đã bị hoa mắt rồi, vì vậy vội vàng bỏ tay ra.
Một khuôn mặt thanh tú và chói lọi lọt vào trong tầm mắt cô ta!
"Anh, đây... đây là em sao?"
Kiều Huyền Mi cảm thấy khó tin, ánh mắt của cô ta đờ đẫn và hỏi.
“Không phải em thì là ai?” Phan Lâm cười nói.
Kiều Huyền Mi ngây người nhìn vào gương, một lúc sau cô ta run rẩy và hét lên: “Không! Không thể... em... em trở nên... xinh đẹp như vậy từ khi nào? Không phải em đang bị hoa mắt chứ?”
Dáng vẻ của người trong gương cơ bản vẫn là Kiều Huyền Mi, nhưng Kiều Huyền Mi chắc chắn rằng xưa nay dáng vẻ của mình. không giống như thế này!
Người trong gương có lông mày đẹp như núi xa, đôi mắt mùa thu ngân ngấn nước, làn da như tuyết, chỉ cần thổi là có thể vỡ...
Giống như một người bước ra từ trong tranh vậy!
Cô ta biết rằng dáng vẻ của mình cũng không được xem là xấu so với những người bình thường, cũng có thể nói là xinh đẹp.
Nhưng so với người ở trong gương này... chênh lệch quá lớn!
“Con bé ngốc nghếch này, người trong gương chính là em đấy! Nhờ anh trai của em cả, khi chữa trị cho em, anh đã dùng một ít thảo dược quý hiếm, những loại thảo dược này có tác dụng rất rõ rệt trong việc làm đẹp, vì vậy em sẽ trở nên xinh đẹp hơn trước!”
“Thật... thật không?”
Kiều Huyền Mi che mặt, hai má bất giác đỏ bừng, cô ta ngại ngùng và e thẹn.
“Em mau đi gặp mẹ để mẹ xem đi, mấy ngày nay mẹ lo lắng cho em rất nhiều, đến nỗi không muốn ăn uống gì” Phan Lâm xoa đầu Kiều Huyền My và cười nói.
Hai má của Kiều Huyền Mi đỏ bừng, cô ta không dám nhìn thẳng vào Phan Lâm, nhẹ gật đầu và bước xuống giường. Chỉ là Kiều Huyền Mi còn chưa kịp rời khỏi phòng, đột nhiên cửa phòng bị người khác đẩy ra, một bóng người vội vàng chạy vào.
Nhìn kỹ thì đó là Lưu Bảo Nam!
“Bác sĩ Lâm! Xảy ra chuyện rồi!” Lưu Bảo Nam kêu to, sắc mặt đầy sợ hãi.
“Chuyện gì vậy?”
Phan Lâm hỏi một cách lạnh nhạt.
“Bên phía nước Anh Hoa đã chính thức phong tỏa đường bờ biển, họ đã phái mười ba tàu sân bay đến để chặn đường bờ biển và dùng đội vệ binh xếp hàng dọc theo bờ biển! Bây giờ nước Anh Hoa như là kim không thể đâm, nước không thể vào vậy, anh căn bản không thể nào nhập cảnh!” Lưu Bảo Nam muốn khóc cũng không ra nước mắt.
“Cái gì?”.
Suy cho cùng ngay cả Ninja, Phan Lâm cũng có thể đánh bại! Nếu như Yoko Nakagawa thực sự muốn chiến đấu với Phan Lâm. thì hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng!
Nếu Yoko Nakagawa thật sự thua thì võ đạo của nước Anh Hoa nhất định không thể ngẩng đầu lên trước mặt Quốc Tế Mạn Long và huyền thoại võ đạo mà họ vừa có được cũng sẽ thuộc về Quốc Tế Mạn Long, họ sẽ trở thành một trò đùa!
Nếu chuyện này xảy ra, dư luận quốc tế và sức ảnh hưởng chắc chắn sẽ lớn chưa từng có! Vì vậy họ phải cố hết sức ngăn cản Phan Lâm nhập cảnh!
Chỉ cần Phan Lâm không thể tham gia trận đấu này, thì anh sẽ bị cả thế giới nghĩ rằng anh nhát gan nên không dám tham gia cuộc chiến giống như khi anh không tham gia trận đấu ở sân vận động Yển Kinh vậy!
Kết quả là danh tiếng của Phan Lâm đã bị hủy hoại.
Võ đạo của Quốc Tế Mạn Long cũng bị mọi người trên thế giới cười nhạo!
Trên thế giới, võ giả của Quốc Tế Mạn Long sẽ không thể ngẩng đầu lên! Phan Lâm cũng sẽ bị ghi tên vào danh sách những người đáng xấu hổ trong lịch sử võ đạo! Mang tiếng xấu cả đời! Thật độc ác!