"Không giết ông ta? Huyền Mi, bọn họ hại em thê thảm như vậy, khuôn mặt em hoàn toàn bị hủy hoại, trên người đầy vết sẹo, nếu anh đến muộn, em thậm chí đã chết rồi! Làm sao anh có thể tha thứ cho bọn họ khi họ đối xử với em như vậy đây" Phan Lâm ngạc nhiên hỏi.
"Anh trai, tên Cổ Nam này... không xứng làm thầy, nhưng dù sao ông ta cũng là thầy của chúng ta... Hôm nay anh giết ông ta, người đời sẽ lấy lý do anh khi sự diệt tổ mà tới đuổi giết anh. Việc này vô cùng phiền phức, bởi vậy... anh à, kệ đi, chúng ta quay về thôi, từ nay chúng ta không cần người thầy như ông ta nữa... "Kiều Huyền Mi nắm chặt tay Phan Lâm, dựa vào lưng anh, yếu ớt nói.
Phan Lâm im lặng, một lát sau, anh đặt kim châm xuống. Anh cảm thấy có thể sau khi kim đâm xuống, cảm giác trả thù rất sảng khoái, nhưng ông ta chết đi cũng không thể chữa hết được vết thương trên người Kiều Huyền Mi. Ngay cả khi anh ghê tởm Cổ Nam thế nào, ông ta vẫn là thầy của Kiều Huyền Mi. Phan Lâm muốn trả thù giúp Huyền Mi, nhưng người bị hại là cô ta, anh vẫn cần đứng trên góc độ của cô ta để quyết định.
"Được rồi! Huyền Mi, anh trai nghe lời em, nếu em nói không giết, vậy thì không giết!" Phan Lâm nhẹ nhàng đẩy Cổ Nam, thân thể lập tức ngã về phía đám người nhà họ Cổ.
"Bich!"
“Thầy giáo, thầy có sao không!” Mọi người vội vàng dìu Cổ Nam lên giường. Cổ Nam thở hổn hển, cơ thể không ngừng run rẩy, trên mặt ông ta hiện lên một tia đỏ bừng kỳ lạ.
"Trời ơi! Ba phát bệnh! Mau! Mau lấy thuốc!"
"Dùng nhân sâm! Dùng nhân sâm ngàn năm đó!" Mấy người nhà họ Cổ lo lắng nói. Nhân sâm mà Hoàng Hồng Diễm gửi đến ngay lập tức được lấy ra, cắt làm nhiều miếng nhỏ, đưa cho Cổ Nam.
"Gì đây? Mấy người dùng thuốc giả chữa bệnh hả? " Phan Lâm nhẹ giọng hỏi.
“Thuốc giả?” Mọi người giật mình.
"Anh thì biết biết cái gì chứ! Đây là nhân sâm ngàn năm!" Cổ Vị tức giận nói.
"Nhân sâm? Ý anh là miếng củ cải ngâm với nước trái cây này à!" Phan Lâm khẽ lắc đầu, cầm tay Huyền Mi, đi về phía cửa.
“Củ cải?” Cổ Vĩ bối rối.
Mọi người vô thức nhường đường cho Phan Lâm. Khi đi đến cạnh Thư Dương, Phan Lâm dừng lại.
“Anh nên cảm ơn em gái tôi đi. Nếu không phải em gái tôi không muốn tiếp tục truy cứu việc này, hôm nay anh không thể rời khỏi nhà họ Cổ này đâu” Phan Lâm nhẹ giọng nói.
"Bác sĩ Lâm, ở đất Yến Kinh này, không phải ai cũng sợ anh! Tôi lại là một trong những người đó. Anh nghĩ anh là ai?" Thư Dương khịt mũi, khinh thường nói, ánh mắt tràn đầy thách thức nhìn về phía Phan Lâm.
Phan Lâm im lặng, cầm tay Kiều Huyền Mi rời đi. Sau khi Phan Lâm rời đi, không khí hỗn loạn mới dần bình tĩnh lại.
"Tên bác sĩ Lâm này quá kiêu ngạo!"
"Đây là Yến Kinh, không phải Giang Thành nhà anh ta! Sao anh ta có thể coi trời bằng vung như vậy chứ?"
"Phải là một chữa bệnh tốt! Tốt để cứu chữa!"
"Đúng vậy!".
Một vài người tức giận, đứng lên mắng chửi Phan Lâm. Ngay trước mặt Phan Lâm, bọn họ sợ, không dám nói lời nào, nhưng giờ người đã đi rồi, bọn họ có thể thoải mái mắng mỏ.
“Đưa những người bị thương xuống để chữa trị!” Thư Dương cau mày, lạnh lùng nói. “Vâng, cậu chủ!” Đám người mặc vest dọn dẹp lại căn phòng, đỡ đồng đội của mình đi trị thương. Thư Dương bước tới, hỏi thăm tình trạng của Cổ Nam. Cổ Vĩ cắt một miếng nhân sâm nhỏ, chuẩn bị đưa cho Cổ Nam. “Đây là cái gì?” Thư Dương cau mày hỏi.
"Đây là nhân sâm ngàn năm! Hoàng Hồng Diễm tặng, cô ta đã lấy giá rất cao mới mua được ở hội đầu giá! Cậu chủ Thư, anh chưa thấy cũng phải!" Cổ Vũ cười.
Tuy nhiên, ngay sau khi nghe những lời này, Thư Dương hốt hoảng nói:
"Nhân sâm ngàn năm xuất hiện trong buổi đấu giá tại Yến Kinh lần trước là ông nội tôi mua! Ngày đó chỉ có một cây nhân sâm được bán ra, giờ nó vẫn đang ở nhà tôi, Hoàng Hồng Diễm kia mua huyết sâm ngàn năm ở buổi đấu giá nào cơ?”
“Hả” Người nhà họ Cổ ngạc nhiên nhìn về phía Thư Dương. Một người trong số đó như nhận ra điều gì, vội vàng giật lấy nhân sâm, bẻ làm hai. Nhân sâm bị bẻ đôi, bên trong là màu trắng.
"Củ cải? Đây.... Đây thật sự là củ cải?"
"Bác sĩ Lâm nói là thật "
"Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?" Cổ Vĩ hoảng sợ. Mấy người nhà họ Cổ lúc này ai nấy đều nhíu mày lo lắng.
Bỗng nhiên, con gái của Cổ Nam giật mình kêu lên:
"Tìm bác sĩ Lâm chữa trị!".
"Bác sĩ Lâm?” Mọi người giật mình, nghi ngờ nhìn về phía cô ta.
"Đúng vậy, tìm bác sĩ Lâm. Nếu bác sĩ Lâm ra tay, có lẽ bệnh của ba có thể chữa khỏi!"
"Bác sĩ Lâm phẫu thuật, chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng.... làm sao anh ta có thể đồng ý chữa bệnh cho ba chứ?" Cố Vĩ buồn phiền nói.
Con gái của Cổ Nam mỉm cười: "Chúng ta không thể nhờ được bác sĩ Lâm, nhưng Thư Dương có thể!" "Thư Dương?" Cổ Vĩ ngạc nhiên hỏi.
Thư Dương gật đầu, nhẹ giọng nói: "Chuyện của thầy Cổ là chuyện của tôi, để tôi bảo bác sĩ Lâm đến trị bệnh cho thầy!” Nói xong, anh ta lập tức bước ra cửa.