Giọng của Kiều Huyền Mi không lớn cũng không nhỏ nhưng mọi người đều nghe rõ.
Anh trai.... . truyện tiên hiệp hay
Bác sĩ Lâm... là anh trai của Kiều Huyền Mi thật sao?
Có chuyện tốt như vậy sao, làm sao Kiều Huyền Mi có thể có thêm một người anh trai như vậy chứ?
Trước đây cũng chưa từng nghe qua chuyện này.
Mắt mọi người trừng lớn, ngơ ngác nhìn Phan Lâm bước vào. Ai có thể tin được?
Ai muốn tin chuyện này chứ?
Căn phòng im lặng đến đáng sợ.
Phan Lâm bước tới, đang chuẩn bị đỡ Kiều Huyền Mi lên, nhưng khi nhìn thấy chân của Hồng Văn Toàn vẫn đang giẫm lên bụng của Kiều Huyền Mi, ngay lập tức ánh mắt anh đỏ lên.
"Đừng."
Hồng Văn Toàn vội vàng thu chân lại, lo lắng xua tay nói: "Bác sĩ Lâm! Hiểu lầm! Tất cả đều là hiểu lầm! Tất cả đều là hiểu lầm!"
“Không cần căng thẳng”
Phan Lâm cúi người xuống kiểm tra vết thương của Kiều Huyền Mi, vừa vỗ bụi cho cô ta, vừa bình tĩnh nói: "Anh tên là gì?”
"Tôi... tôi... tôi tên là.." Hồng Văn Toàn mở miệng, do dự một lúc mới nói: "Tôi tên là Hồng Văn Toàn, lần đầu tiên được gặp bác sĩ Lâm... xin anh giúp đỡ..”
Hồng Văn Toàn đã nghe nói về bác sĩ Lâm.
Hầu hết thì những người ở đây đều chưa bao giờ nghe nói về những thành tích đáng sợ của bác sĩ Lâm, nhưng Hồng Văn Toàn thì biết được không ít chuyện.
Thôn Dược Vương bị phá hủy cũng do chính một tay bác sĩ Lâm thúc đẩy, cũng có người nói bác sĩ Lâm là giáo chủ mới của Đông Hoàng Giáo, Đông Hoàng Thần Quân.
Kỹ năng của Hồng Văn Toàn quả thực là phi thường, anh ta có thể được coi là nổi tiếng ở Yến Kinh nhưng so với người có quyền lực như vậy... ngay cả loại tôm tép anh ta cũng không bằng.
“Hồng Văn Toàn, tôi biết rồi”.
Phan Lâm đã tiêm cho Kiều Huyền Mi một vài mũi thuốc để đảm bảo vết thương của cô ta ổn định, ánh mắt của anh vẫn dừng lại trên mặt cô.
Nhìn thấy vết móng đáng sợ, Phan Lâm cảm thấy tim anh như thắt lại.
Dấu vết này không phải của một người đàn ông làm.
“Khuôn mặt này là ai làm?
Phan Lâm khàn giọng hỏi.
Mọi người căng thẳng đến mức không ai dám phát ra một tiếng động.
Một số người vô thức nhìn Hồng Văn Toàn.
Ngay lập tức Phan Lâm cũng nhìn anh ta.
Hoàng Hồng Diễm có chút bối rối, biết không nói gì cũng vô dụng, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Là tôi làm! Anh muốn như thế nào?”.
"Cô tên là gì?” Phan Lâm ngẩng đầu bình tĩnh hỏi.
“Hoàng Hồng Diễm! Tôi nói cho anh biết bác sĩ Lâm, tôi biết anh nổi tiếng tài giỏi, nhưng đây là nhà họ Cổ, Cổ Nam còn đang ở trong nhà! Nếu như anh dám càn rỡ, chính là không cho thầy tối mặt mũi, đừng trách thầy của tôi không khách sáo đối với anh!” Hoàng Hồng Diễm nói lớn tiếng.
Cô ta biết rằng bản thân mình chắc chắn không đủ tư cách để thách thức bác sĩ Lâm, vậy nên nếu muốn sống sót thì phải nhờ đến Cổ Nam.
Nơi này là nhà họ Cổ, vì mặt mũi thì Cổ Nam sẽ không ngồi yên.
Đúng như dự đoán, Cổ Nam khó khăn đứng dậy, yếu ớt nhìn Phan Lâm nói: "Bác sĩ Lâm! Đến đây anh còn chưa chào hỏi một tiếng, anh không cảm thấy là mình quá thô lỗ hay sao?”
Khóe mắt Phan Lâm cong lên: "Ông là ai?”.
"Xấc xược!”
"Đây là thầy của tôi, thầy Cổ Nam! Ngay cả võ sư thể giới anh cũng chưa từng nghe qua hay sao?” La Hải nghiêm nghị quát lớn.
“La Hải!” Hồng Văn Toàn và mọi người đang có mặt vội vàng quát một tiếng, ra hiệu cho anh ta im lặng.
Ngay khi La Hải đang định nói tiếp, thì thấy Hồng Văn Toàn đang nháy mắt liên tục, anh ta do dự, khi thấy Hồng Văn Toàn nhảy mất liên tục thì anh ta dừng lại những gì mình muốn nói.
“Cổ Nam? Võ sự thế giới sao?”
Phan Lâm suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Tôi chưa từng nghe qua”
“Vậy thì bây giờ anh đã nghe” Cổ Nam nói với giọng trầm khàn.
"Nghe thấy!"
Phan Lâm bình tĩnh nói, sau đó chỉ vào vài vết thương trên người Kiều Huyền Mi, bình tĩnh hỏi: "Còn chuyện này... là ai làm?"
“Tôi” Cổ Vĩ đứng dậy, khuôn mặt bình tĩnh trả lời.
“Còn những chỗ này thì sao?"
“Tôi!” Ai đó lại nói.
“Đây nữa”
“Tôi.”
Phan Lâm vừa hỏi, những người gây chuyện đều đứng lên.
Dù sao thì trốn cũng không thoát, vậy thì tốt hơn hết là nên thẳng thắn. Dù sao thì cũng có Cổ Nam làm chỗ dựa, bọn họ tin rằng cho dù là bác sĩ Lâm thiên tài cũng không dám làm loạn ở nhà họ Cổ.
Nếu vậy, không phải là không nể mặt Cổ Nam hay sao?
Cổ Nam chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Bác sĩ Lâm cho dù có giỏi đến đâu đi chăng nữa thì ở trong nhà họ Cổ, thì cũng phải cho Cổ Nam vài phần mặt mũi, đó là điều hiển nhiên, không phải hay sao?
“Tốt! Tốt! Đều nói hết rồi”
Phan Lâm thở ra một hơi, anh ôm Kiều Huyền Mi đến ghế bên cạnh ghế rồi để cho cô ta dựa vào.
Từ Đạt vội vàng chạy đến giúp đỡ.
"Anh là ai?”
“Bác sĩ Lâm, tôi tên là Từ Đạt, là bạn học của Kiều Huyền Mi.” Từ Đạt yếu ớt nói.
"Ồ... vậy làm phiền cậu chăm sóc cho Kiều Huyền Mi” Phan Lâm nói.
“Không thành vấn đề, chỉ là.." Từ Đạt có chút sợ hãi, nói chuyện không được lưu loát.
"Đừng lo lắng, tôi sẽ lo mọi việc ở đây"
Phan Lâm bình tĩnh nói, lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá, châm một cái, thờ ơ nói: “Hồng Văn Toàn, phiền anh lại đây một chút”.
Hồng Văn Toàn lo lắng thở gấp nói: “Bác sĩ Lâm.”
“Lại đây.”
Anh ta còn chưa nói xong, Phan Lâm đã quát lớn.
Cả người Hồng Văn Toàn run rẩy, anh ta không dám phản kháng, ngập ngừng bước đến.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cơ thể của Hồng Văn Toàn, làm sao có thể tin được bậc thầy lực lượng kỹ xảo lại nghe theo lời của bác sĩ Lâm.
"Thầy.” La Hải lo lắng vội vàng gọi một tiếng.
Hồng Văn Toàn như thế này thì anh ta làm sao còn mặt mũi? Nhưng La Hải lại không biết bác sĩ Lâm đáng sợ như thế nào. Ngay khi anh ta đến gần.
Vèo!
Phan Lâm trực tiếp tát vào mặt anh ta.
Bịch!
Phan Lâm nhìn Hồng Văn Toàn đang nằm trên mặt đất như chó chết không dám đứng dậy, nhìn về phía Hoàng Hồng Diễm.
“Cô lại đây!” Anh bình tĩnh nói.
Nhưng ba chữ này đã cho Hoàng Hồng Diễm thật sự hoảng sợ.
Hồng Văn Toàn còn không dám phản kháng mà kết quả đã như vậy... Tại sao mọi chuyện lại như vậy?
Cô ta ngây ngốc đứng đó, còn không dám nhúc nhích nửa bước.