Ánh mắt Kiều Huyền Mi nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào Hồng Văn Toàn.
Khí tức của Hồng Văn Toàn này cực kì tinh diệu, tựa như từng đàn cá đang xoay chuyển quanh người anh ta.
Đây không phải võ giả bình thường.
Kiều Huyền My tin rằng, thực lực của đối phương chắc chắc không kém hơn mình.
Phải nhanh chóng rời khỏi đây!
Cô ta hạ quyết định, quay phắt người lại toan xông ra khỏi cửa, nhưng Hồng Văn Toàn sao có thể cho cô ta cơ hội?
“Muốn chạy? Đã đắc tội với ông Nam, thì ngoan ngoãn ở lại đây cho ông Nam xử lý đi!” Hồng Văn Toàn hừ nói, thẳng thừng đánh tới một quyền.
Kiều Huyền Mi lập tức cản lại, nhưng giây phút bàn tay cô ta tiếp xúc với bàn tay của đối phương, một luồng lực lượng kỹ xảo quỷ dị trực tiếp thuận theo bàn tay Kiều Huyền Mi truyền đến khắp toàn thân cô ta.
"Hự..."
Cô ta khẽ hừ một tiếng, liên tục lùi về sau, suýt chút nữa người đã đứng không vững.
Hồng Văn Toàn thừa thắng truy kích, song quyền xuất ra, hướng về phía Kiều Huyền Mi phát động công kích như cuồng phong vũ bão.
Kiều Huyền Mi vội vàng đưa cánh tay ra cản!
Nhưng khi cản lại mới phát hiện rằng không đơn giản.
Mỗi một chiêu của Hồng Văn Toàn ẩn chứa lực lượng kỹ xảo cực kỳ đáng sợ, những lực lượng kỹ xảo này có thể đánh vỡ sức mạnh của Kiều Huyền Mi một cách nhẹ nhàng, khiến cô ta khó có thể vận kinh khí.
Đối đầu hơn mười chiêu, Kiều Huyền Mi càng rơi xuống thế hạ phong, bị Hồng Văn Toàn một quyền đánh ngã xuống đất.
Cô ta vốn muốn đứng dậy, nhưng Hồng Văn Toàn tốc độ cực nhanh, dứt khoát một chân đạp xuống cánh tay cô ta, khiến cô ta. không thể ngồi dậy.
"Khốn kiếp!”
Kiều Huyền Mi ra sức vùng vẫy, vẫn muốn phát động công kích với Hồng Văn Toàn, nhưng lực lượng kỹ xảo của Hồng Văn Toàn thật sự quá kinh khủng, anh ta lấy chân dùng lực lượng kỹ xảo, lúc ép giẫm lên cánh tay của Kiều Huyền Mi vẫn không hề giảm đi lực lượng kỹ xảo. Kiều Huyền Mi lập tức cảm thấy toàn thân run rẩy mãnh liệt, dường như có một luồng sức mạnh vô hình đang rung động mạch máu trong khí quản của cô ta, làm cô ta đầu choáng mắt hoa, trong cơ thể càng cuồn cuộn từng trận, đau đớn vô cùng.
“Thầy tối, Hồng Văn Toàn là tông sư có lực lượng kỹ xảo đỉnh cấp trong nước, thậm chí nhưng võ giả ẩn thế kia cũng cực kì kính nể đối với thầy con. Kiều Huyền Mi, tôi từng nghe nói cô từng được những võ giả ẩn thế kia chỉ dạy, học qua chút võ công, nhưng trước mặt thầy tôi, cô vốn dĩ chẳng là cái gì cả!” La Hải chắp tay sau lưng, trên mặt đầy vẻ đắc ý lên tiếng.
"Thật lợi hại!” “Quả nhiên là đại sư!”
Đám người kinh ngạc cảm thán không thôi.
“Được! Được lắm! La Hải à! Không ngờ cậu lại có vị thầy tốt như vậy!” Cổ Nam gật đầu lia lịa, trong đôi mắt đục ngầu toàn là vẻ độc ác: "Cổ Vĩ! Con lên đi, dạy dỗ thật tốt ả khốn nạn kia cho ba!”
“Vâng ạ!”
Cổ Ví dứt khoát tiến lên trước, một tay nắm lấy tóc Kiều Huyền Mi, giảng vài cái tát lên khuôn mặt cô ta.
Chát chát chát!
Tiếng bạt tại lanh lảnh vang lên trong phòng.
Kiều Huyền Mi có chút choáng váng, cảm thấy hai bên mặt mình đã sưng vù lên.
Cô ta muốn phản kháng, nhưng lại không có sức sử dụng lực lượng kỹ xảo trên người, chỉ có thể mặc cho người ta ức hiếp.
Cổ Vĩ lại giáng vài cái tát, Kiều Huyền Mi đã sắp không mở nổi mắt.
“Bây giờ đã biết sức mạnh của chúng tôi chưa? Đồ gái điếm! Ỷ mình có chút công phu liền ở đây giương oai sao? Hừ! Cô thì tính là thứ gì?” Cổ Vĩ la mắng.
"Anh Cổ Vĩ, anh tránh ra!”
Lúc này, Hoàng Hồng Diễm khóc là xông đến: “Tôi muốn làm thịt ả khốn này! Tôi phải giết cô ta!”
Cô ta vươn hai tay, móng tay sắc bén dứt khoát cào loạn lên mặt Kiều Huyền Mi.
"Xoát!”
Kiều Huyền Mi hít một hơi khí lạnh, chỉ cảm thấy trên mặt truyền đến từng trận đau đớn như khoan vào tim, chờ đến khi phản ứng lại được, mười ngón tay của Hoàng Hồng Diễm đã dính máu, còn gương mặt cô ta tựa hồ cũng có máu tươi tuôn ra.
Kiều Huyền Mi sửng sốt.
Xung quanh cũng có không ít người nhíu mày.
Hoàng Hồng Diễm trợn to mắt nhìn Kiều Huyền Mi, sau đó phát ra tràng cười điên cuồng.
"A!"
Toàn thân Kiều Huyền Mi đau đến run rẩy, giày cao gót sắc nhọn dứt khoát đâm xuyên qua tay cô ta.
Tại chỗ có không ít người không đành lòng.
“Thầy à, hay là... cứ bỏ qua như vậy đi!”
“Đuổi cô ta đi là được!”
Một vài người bạn học nhìn không vừa mắt, nhịn không được khuyên nhủ.
Nào ngờ sắc mặt Cổ Nam liền tối sầm, hừ nói: “Các người nếu nhìn không được nữa thì cút ra ngoài đi! Lúc cải thứ chó má này. suýt chút nữa đã làm ta tức chết, sao các người không khuyên nhủ cô ta?”
"Cái này.”
Đám người khó xử.
"Nghe đây, ai dám cầu xin cho thú chó má này, người đó không phải là học sinh của Cổ Nam ta nữa! Đã nghe rõ chưa?” Cổ Nam suy yếu mà dữ tợn hô lên.
Đám người lúc này cảm như hến, không dám nói tiếng nào.
- ---------------------------