"Bác sĩ Lâm? Miệng còn hôi sữa!". Người đàn ông trung niên hờ hững mà nhìn Phan Lâm. Ánh mắt kia giống như đang nhìn một con giun con dế, vô cùng ngạo nghễ, giống như nhìn xuống từ trên cao. Phan Lâm nhướng mày.. Người xung quanh cũng rất ngạc nhiên. “Người kia là ai? Nói chuyện ngang ngược như vậy?"
"Chắc chắn không phải là người bình thường đâu, không thấy hội trường Giang cung kính với cậu ta như thế à? Tất nhiên phải là nhân vật gì ghê gớm lắm!"
"Ai đấy nhỉ?" "Không biết nữa." Mọi người châu đầu ghé tai, bàn luận ầm ĩ. Lúc này, người đàn ông trung niên chỉ vào Phan Lâm mà quát: "Cút qua đây, quỳ xuống dập đầu với con trai tôi, nhanh!" Câu này vừa nói ra, mọi người đều xôn xao. "Oa!" Tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Muốn bác sĩ Lâm quỳ xuống dập đầu? Điên rồi à? Bọn họ không hiểu rõ bối cảnh của người này, nhưng bác sĩ Lâm là ai cơ chứ, ai ở đây cũng sẽ biết. Nhân vật như vậy há có thể người quỳ gối trước mặt mọi người?
Trong lúc nhất thời toàn bộ ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người đàn ông trung niên kia, bọn họ đều đang suy đoán thân phận của người đàn ông này.
"Đồ hỗn hào! Ông là ai? Dám bắt thầy của tôi quỳ gối? Bạch Thiếu Quân giận tím mặt, sao có thể nhịn để cho đối phương làm nhục Phan Lâm như thế?
Nhưng mà người đàn ông trung niên kia hoàn toàn không sợ, nhìn chằm chằm vào Bạch Thiếu Quân rồi nói: "Cậu là thứ chó mèo gì?".
"Chó mèo gì? Vị tiên sinh này, ông nhìn lầm rồi! Vị này là thiên kiều thứ chín Bạch Thiếu Quân! Danh xưng Thái tử! Cũng không phải nhân vật bình thường đâu!".
Một người khách mới nhịn không được mở miệng nói. Nào đoán được người đàn ông trung niên nghe xong, lập tức khịt mũi coi thường.
"Thiên kiêu? Còn xếp thứ chín? Hừ, loại người này không phải chó mèo thì là cái gì? Tôi nói, không ở trong ba vị trí đầu trong | bảng thiên kiêu thì đều là một đám rác rưởi thôi!"
Câu nói này thật quá là phách lối! Đám người nghẹn họng nhìn trân trối, khó mà tin được. Một vài người của hiệp hội võ đạo cũng kinh ngạc. Đây là thiên kiểu đấy!
Coi như không phải ba vị trí đầu bảng thì đối với đám người này mà nói thì vẫn là người có tài cao cao tại thượng không thể không tôn trọng.
Nhưng lại bị chửi là chó mèo, bị xem như cỏ rác khi ở trước mặt người đàn ông trung niên này!
"Ông.." Bạch Thiếu Quân lên cơn giận dữ, anh ta sao có thể chịu được việc bị đối phương sỉ nhục như vậy chứ? Anh ta lập tức hét lên một tiếng, lao lên đánh người.
"Bạch Thiểu Quận! Trở về!" Phan Lâm nôn nóng mà quát. Nhưng... Không kịp nữa rồi!
Anh ta dùng hết sức lực toàn thân, giống như một con trâu điện đang lao nhanh, đánh ra một quyền mà lực mạnh đến mức như có thể xuyên thủng sắt thép về phía ngực của người đàn ông trung niên.
Nhưng trong nháy mắt khi nắm đấm sắp đấm đến, người đàn ông đột nhiên nhấc tay chặn lại. Âm! Nắm đấm vững vàng đập lên trên bàn tay của ông ta. Sức mạnh tán loạn. Bàn tay không nhúc nhích tí nào, giống như tảng đá. Về phần nắm đấm như sắt thép kinh khủng kia cũng... không tiến thêm được nửa phần. Đỡ được? Mọi người xung quanh đều trợn to mắt.
Một giây sau! Bàn tay của người đàn ông trung niên kia đột nhiên bao lấy, trực tiếp nắm chặt nắm đấm của Bạch Thiếu Quân mà dùng lực.
Răng rắc!
"A!"
Bạch Thiểu Quân phát ra một tiếng kêu thê thảm.
Người đàn ông lại dùng lực, bỗng nhiên hất cánh tay lên, Bạch Thiểu Quân bay thẳng ra ngoài, đập vào một cái bàn gỗ thật lớn, vô cùng chật vật mà ngã trên mặt đất, kêu rên thảm thiết.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc và sợ hãi! Thiên kiều thứ chín Bạch Thiểu Quân... Thế mà lại thua trận thảm hại như vậy sao? Người này thật sự là quá kinh khủng! "Nhóc con! Cậu không sao chứ?" Chiêm Nhất Đao vội vàng chạy tới đỡ Bạch Thiếu Quân dậy. "Dẫn cậu ấy qua đây!" Phan Lâm quát khẽ.
Bạch Thiếu Quân bị Chiêm Nhất Đao kéo đến, Phan Lâm quét mắt nhìn anh ta một cái, giờ phút này bàn tay phải của anh ta đã trở thành máu thịt be bét, năm ngón tay hoàn toàn gãy, xương đều lộ ra, thịt bị và thành một cục, người nhìn đến mà tê cả da đầu.
Phan Lâm lấy ra một cây kim châm cứu, đâm vào trên cổ tay của Bạch Thiếu Quân. Lúc này Bạch Thiểu Quận hô to một tiếng, giống như đã hết đau.
Phan Lâm lại xử lý đơn giản cho anh ta, đổ ra chút thuốc mang theo bên người, bình tĩnh nói: "Chờ một lúc nữa tôi sẽ băng bó cho cậu, yên tâm, không phải vết thương nghiêm trọng gì, sẽ khỏi nhanh thôi."
"Cảm ơn thầy" Bạch Thiếu Quân nói một cách cảm kích.
"Nói đến thì cũng là tôi đã không làm hết trách nhiệm, tôi nên dạy cậu chút thuật châm cứu và dùng thuốc, không thì vừa rồi cậu sẽ không phải chịu thiệt thòi như thế" Phan Lâm hờ hững mà nói.
Bạch Thiếu Quân nghe xong, việc hít thở bỗng nhiên trở nên gấp gáp, kích động: "Thầy, thầy nói... thật ạ?" "Sao vậy? Tôi còn có thể gạt cậu à?" "Cảm ơn thầy" Bạch Thiếu Quân vội cúi đầu, khóe mắt còn vương nước mắt. "Cậu trước tiên nghỉ ngơi ở bên cạnh một chút đi, chuyện nơi đây để tôi xử lý" Phan Lâm từ tốn mà nói, lập tức đặt chén trà xuống mà chuẩn bị đứng dậy.
Nhưng đúng lúc này, Chiêm Nhất Đạo vội tiến lên, đè thấp giọng rồi nói: "Cậu Lâm, không thể xúc động! Người này rất khó đối phó!"
"Sao vậy? Ông biết người này à?" Phan Lâm nghiêng đầu hỏi. "Không biết, nhưng tôi biết công pháp của ông ta, nếu tôi đoán không sai, người này là người của Cải Thiên Tông!" "Cái Thiên Tông?"Đọc nhanh tại web truyện t a m l i n h
"Đúng vậy, cậu Lâm, đời này của Nhất Đao tôi rất ít khi thua trận, nhưng cũng không phải vô địch cả đời, không có đối thủ, kỳ thật Nhất Đào từng thua thê thảm một lần, đúng là bị tổn thất nặng ở trong tay người của Cải Thiên Tông này! Võ công của Cải Thiện Tông huyền ảo lúc ẩn lúc hiện, vô cùng thần kỳ, hơn nữa nghe nói Cải Thiện Tông là tông môn đã tránh đời Yên Kinh, ở Yên Kinh đã chiếm cứ trọn vẹn mấy trăm năm, ăn sâu bén rễ, sức mạnh to lớn! Làm kẻ thù của tông môn như vậy thì chắc chắn không có được lợi ích gì, cho nên cậu Lâm... Nghĩ lại đi..." Chiêm Nhất Đao hết lòng thuyết phục.
Phan Lâm nghe thấy thế, lông mày nhíu lại mà suy nghĩ.
Một lát sau, anh nhìn người đàn ông trung niên, bình tĩnh nói: "Nhất Đao, có một số việc nên làm, có một số việc không nên làm, Phan Lâm tôi đều hiểu! Hôm nay Bạch Thiếu Quân vì tôi mà bị thương, tôi là thầy của anh ta, sao có thể không đòi lấy một lời giải thích cho anh ta?"
"Cậu Lâm.." "Không cần nói nữa"
Phan Lâm đưa tay ra ngăn Chiêm Nhất Đạo khuyên giải, đứng dậy đi đến trước mặt người đàn ông trung niên, thản nhiên nói: "Chuyện này, nên tính thế nào?"
"Cái gì tính thế nào? Chẳng lẽ cậu muốn ra mặt cho cậu ta?" Người đàn ông trung niên hỏi lại một cách thờ ơ. Vẫn vẻ mặt thách thức như cũ, vốn là không để Phan Lâm vào mắt.
"A, cũng không biết tự lượng sức mình? Biết cha của tôi là ai không hả? Dám đối đầu với chúng tôi? Có tin hôm nay tôi sẽ khiến anh không thể đi ra khỏi cánh cổng lớn của bữa tiệc này không?" Nam thanh niên trẻ ở phía sau khinh thường mà mắng.
Phan Lâm nghe tiếng, khẽ gật đầu: "Món nợ này phải tính từng chút một, cha của cậu làm đồ đệ của tôi bị thương, chắc chắn cũng phải tính, nhưng vừa rồi tôi nói để cho người của tôi băm cậu, việc này cũng không thể bỏ qua!"Cập nhật nhanh tại Tamlinh247.com
"Ồ? Thật sao? Ha ha ha ha, anh có bản lĩnh như thế! Đến đây! Bắm tôi ngay trước mặt cha tôi này! Tôi thật là muốn xem anh có năng lực như thế nào? Ha ha ha ha..."
Nam thanh niên trẻ lại cười to lần nữa, căn bản là không thèm để ý đến lời nói của Phan Lâm. Phan Lâm nhẹ nhàng gật đầu, không nói một lời. Khách khứa xung quanh đều đang xem một màn trêu tức này, ai cũng không lên tiếng, chỉ chờ xem kịch vui. Giang Nam Tùng từ đầu đến cuối đều giữ im lặng như là người ngoài cuộc. Ngược lại thì Kiều Huyền Mi bên này lại gấp gáp, muốn nói nhưng lại bị người nhà họ Kiều ngăn lại.
"Tất cả im miệng cho tôi, chuyện này ai cũng không thể xen vào!"
Phường chủ nhà họ Kiều, Kiều Hổ Khiếu quát khẽ. Đặc biệt hung ác mà trừng mắt nhìn Kiều Huyền Mi. Hiển nhiên ông ta cũng nghe nói đến quan hệ của Kiều Huyền Mi và bác sĩ Lâm. Sắc mặt của Kiều Huyền Mi trắng bệch, miệng há to nhưng nói không ra lời. Không khí nơi đây rất kỳ dị. Nhưng ai cũng không nhìn thấy ánh mắt của Phan Lâm đã trở nên lạnh lẽo. Anh nhìn bốn phía xung quanh một vòng, bởi vì là bữa tiệc giao lưu võ thuật nên ở đây không ít người mang theo vũ khí bên người.
Khi thấy một người võ giả đeo đao, Phan Lâm lập tức tiến lên: "Người anh em này, có thể cho tôi mượn đao của anh dùng một chút được không?"