Nhìn thấy binh sĩ đi lên núi, đám người trên đỉnh núi mừng rỡ như điên.
“Đại thống lĩnh Trịnh, là đại thống lĩnh Trịnh!”
“Là bọn họ tới!”
“Ha ha ha, chúng ta được cứu rồi!”
“Trời xanh có mắt, trời xanh có mắt, ha ha ha..” Mọi người vui mừng khôn xiết, từng người đều kích động đến mức run lên.
Binh sĩ đến, bọn họ đương nhiên được cứu, bọn họ không tin Phan Lâm còn dám đối nghịch với chính phủ.
“Bác sĩ Lâm, hiện tại người của chính phủ đã đến, cậu còn không nhanh thả ngài Khổng ra? Sao nào, cậu còn muốn khiêu chiến nữa à? Lá gan của cậu thật đúng là to ngang trời rồi đấy!” Giang Nam Tùng là người đầu tiên đứng ra gầm thét.
Phan Lâm liếc mắt nhìn thoáng qua ông ta, lạnh nhạt nói.
“Ông vẫn nên cân nhắc đến tình cảnh của mình thì hơn, cho dù tôi thả ông ta, nhưng bản thân ông thì sao? Ông không nghĩ đến à?”
Cả người Giang Nam Tùng run lên, ngạc nhiên chỉ vào Phan Lâm.
“Làm gì? Cậu... Ngay cả tôi mà cậu cũng dám động đến?”
“Hiện tại tôi muốn động đến ông đấy, có vấn đề gì không?” Phan Lâm hỏi lại.
Giang Nam Tùng há to miệng, á khẩu không trả lời được.
“Nhóc Lâm, cậu không thể tùy hứng như thế được, cậu biết hội trưởng Giang là ai không? Cậu biết những nhân vật đang đứng ở đây là ai không? Cậu có biết hiện tại mình đang uy hiếp ai không? Nhanh thả bọn họ ra, đừng tạo thành sai lầm lớn!” Trịnh Nam Thiên lập tức lớn tiếng quát.
“Thống lĩnh Trịnh, nếu như ông đến đây là để làm người hòa giải, vậy tôi khuyên ông vẫn nên từ bỏ thì hơn, hôm nay bác sĩ Lâm tôi sẽ không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì hết. Ở chỗ này, tôi đắc tội với nhiều quyền quý như thế, đắc tội với Khổng Hằng Sơn, nếu như tôi để bọn họ còn sống đi ra ngoài, không nói đến việc tôi chịu tội mà chỉ sợ ngay cả người thân, bạn bè bên cạnh tôi đều không thể may
mắn thoát khỏi, nếu đã như thế, sao tôi không bóp chết bọn họ ở đây, có lẽ còn có thể giảm tổn thất xuống mức thấp nhất.” Sắc mặt Phan Lâm không chút biểu tình nói.
Mọi người nghe xong đều hít ngược một hơi lạnh.
“Nhóc Lâm, cậu tuyệt đối không nên làm như thế, như thế này đi, tôi có thể bảo đảm, cậu thả người, tôi cam đoan bất kỳ kẻ nào ở nơi này cũng không thể truy cứu chuyện này nữa! Được chưa?" Trịnh Nam Thiên vội vàng nói.
“Thống lĩnh Trịnh, việc đã đến nước này rồi, tôi sẽ không tin tưởng bất kỳ ai nữa, hơn nữa ông ở chỗ này, chỉ sợ cũng không có năng lực lớn như vậy, nếu không, sao ông lại đến vào thời điểm này?” Phan Làm lạnh nhạt nói.
Sắc mặt của Trịnh Nam Thiên thay đổi, không biết nên trả lời như thế nào.
Quả thật như thế, nếu như năng lực của ông ta thông thiên, sao lại xuất hiện vào lúc này chứ? Chỉ sợ ngay lúc Phan Lâm muốn cùng Phan Quốc Chính đánh nhau, ông ta đã ra mặt ngăn cản.
Trên thực tế Trịnh Nam Thiên ông ta cũng có nỗi khổ tâm trong lòng.
“Nơi này là Yển Kinh, tuy thống lĩnh Trịnh ông ở trong quân đội vào sinh ra tử, lập nhiều chiến công hiển hách, thành tích chói lọi, uy vọng rất cao, nhưng ở trong vũng nước sâu này, dù là ông cũng không có quá nhiều năng lực, tôi biết hết, cho nên tôi cũng không trách ông” Phan Lâm hờ hững nói.
“Dù vậy thì cậu cũng không nên cực đoan như thế! Nhóc Lâm, cậu làm như thế là chôn vùi chính mình, hơn nữa cậu giết chết bọn họ thì người thân, bạn bè của cậu an toàn ư? Sau lưng mỗi một người bọn họ đều có vô số người, đại biểu cho vô số năng lực, nếu như những người này chết, người phía sau bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho người thân, bạn bè của cậu đầu, cứ như thế, không phải cậu làm sự việc thêm trầm trọng hơn ư?” Trịnh Nam Thiên lại khuyên nhủ.
Phan Lâm nghe thấy, yên lặng gật đầu.
“Ông nói có lý, cho nên, tôi cũng không có ý định chỉ giết những lời này.”
Vừa mới nói xong, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt,
Trịnh Nam Thiên cũng run rẩy, trừng to mắt nhìn Phan Lâm.
“Nhóc Lâm, cậu... Cậu muốn làm gì?”
Phan Lâm không lên tiếng, chỉ lấy điện thoại di động ra, bấm dãy số.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào từng lời nói hành động của Phan Lâm, không dám lên tiếng.
Năm giây trôi qua, điện thoại được kết nối,
“Chủ tịch Lâm!” Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói rất cung kính.
Hiện tại bắt đầu, tôi muốn ông vận dụng tất cả tài lực, nhân lực của Dương Hoa, giúp tôi làm một chuyện”
“Xin chủ tịch Lâm dặn dò!”
“Tôi muốn ông tra một chút thân phận, bối cảnh, mạng lưới quan hệ của những người này, chỉ cần là người có liên quan với bọn họ đều phải nhanh chóng giao địa chỉ, vị trí bọn họ cho tôi, hiện tại tôi sẽ nói tên của những người này cho ông biết” Phan Lâm lạnh nhạt dặn dò.
Trịnh Nam Thiên nghe thấy thế, giống như ý thức được chuyện gì, vẻ mặt ông ta khó coi đến cực điểm.
“Nhóc Lâm, cậu... Chẳng lẽ cậu..”
Phan Lâm không để ý đến ông ta, anh đọc tên những người uy hiếp anh, nhục mạ anh, sau đó mới cúp máy, bình tĩnh nói.
“Thống lĩnh Trịnh, nếu năng lực của những người sau lưng đám người này cũng sẽ uy hiếp đến người thân và bạn bè của tôi, sau khi tôi giết những người này, lại giết tiếp mấy kẻ đó, không phải xong rồi à? Con người tôi thờ phụng mấy chữ, nhổ cỏ nhổ tận gốc!”
Một lời như sấm đánh vào trong lòng mọi người.
Ai có thể nghĩ đến một người được xưng là thần y, là một sự tồn tại hành y cứu người thế mà lại tàn nhẫn, điên cuồng như vậy.
“Kẻ điên, cậu chính là kẻ điên!”
“Cậu có biết mình đang nói gì không?”
“Trời đất ơi, bác sĩ Lâm, tôi sai rồi, cầu xin cậu thả tôi đi!”
“Trước đó tôi lỡ lời, bác sĩ Lâm, cậu đừng như thế, buông tha cho tôi, buông tha cho người nhà của tôi đi.”
Có người suy sụp, trực tiếp quỳ trên mặt đất gào khóc.
Tất cả mọi người đều bị mấy lời điên cuồng đó của Phan Lâm dọa sợ.