*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đây thật là khiến cho người khác phải kinh ngạc mà! "Bác sĩ Lâm, anh...
Anh có ý gì?" Chiêm Nhất Đao cũng bối rối, vội vã hỏi lại.
Phan Lâm cười một tiếng: "Các vị không cần phải lo lắng, tôi không hề có ý định sẽ đưa đầu mình ra cho Hứa Sóc thật đâu.
Chẳng qua là làm giả một cái đầu mà thôi”
"Giả?" Mọi người trố mắt nhìn nhau.
"Bác sĩ Lâm, cái này e là khó mà làm được.
Long Giang Phong mặc dù là kiểu người quần là áo lụa, nhưng không phải đạng ngu si đần độn.
Long Giang Phong chắc chắn sẽ kiểm nghiệm.
Nếu như là đầu giả, thì sẽ bị lòi ra ngay.
Dùng thủ thuật thay đổi diện mạo cũng vô dụng" Chiêm Nhất Đao nói.
"Cho nên cách của tôi tất nhiên không phải là dùng thủ thuật thay đổi diện mạo bình thường rồi! Các vị chờ ở đây: Phan Lâm đứng dậy, rời khỏi phòng họp.
Khoảng một giờ sau, anh xách một cái túi đầm đìa máu đi vào trong, đặt cái túi đó ở bên cạnh Hứa Sóc.
Hứa Sóc sửng sốt một chút, mở túi ra nhìn một cái, ngay lập tức bị sợ một phen hết hồn.
Bên trong bất ngờ là đầu của Phan Lâm! "Đây là?" Chiêm Nhất Đao trợn to đôi mắt già nua, nhìn cái đầu người kia khó mà tin được, sau đó là nhìn vê phía Phan Lâm, mặt đầy vẻ không tưởng tượng nổi: "Bác sĩ Lâm tuổi còn trẻ, ngay cả thủ đoạn như vậy cũng biết, phi phàm...
Phi phàm quát" “Quá khen!" Phan Lâm cười nhạt: "Hứa Sóc, anh mang đầu người này trở về phục mệnh đi!" "Được...
Được."
Hứa Sóc nuốt nước miếng một cái, rồi lại hỏi: "ÐĐem đầu người giao cho Long Giang Phong là được rồi à? Những việc khác...
Không cần tôi làm?" "Ừ, những thứ khác không cần phải làm! Cứ đưa cái này cho Long Giang Phong là được! Chuyện còn lại tôi sẽ xử lý."
Phan Lâm nói.
"Được, không thành vấn đề...
Vậy bây giờ tôi về...
"Được!" Phan Lâm gật đầu, sau đó nói với Hà Vĩ Hùng: "Vĩ Hùng! Hai ngày này tạm thời đóng cửa bệnh viện.
Nếu như có ai tới chữa bệnh thì chuyển hết vào trong bệnh viện thành phố, tạm thời không nhận thêm bất kỳ bệnh nhân nào, cũng không cho bất kỳ ai ra vào!" "Vâng, thưa thầy!" Hà Vĩ Hùng mau chóng đi sắp xếp.
"Nhất Đao! Tôi chữa thương cho ông, ngày mai tôi sẽ rời tới vì ngươi chữa thương đi, ngày mai tôi sẽ rời Giang Thành.
Giang Thành này, phải dựa vào ông trấn giữ thay tổi rồi" Phan Lâm cười nhạt nói.
Hô hấp của Chiêm Nhất Đao bỗng dưng căng thẳng, trong lúc mơ hồ dường như hiểu cái gì, gật đầu nhẹ, không lên tiếng nữa.
Chạng vạng, Phan Lâm nhận được điện thoại của Trịnh Tú Lan.