*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đại Tôn Trưởng đã đích thân đưa ra mệnh lệnh, đương nhiên Phan Lâm phải nghe theo.
Có điều cuộc thi hùng biện y học này liên quan gì đến anh? Trong mắt các tôn trưởng, anh đã là một kẻ sắp chết rôi cơ mà, sao tự dưng Đại Tôn Trưởng lại chỉ đích danh muốn anh tham gia chứ? Có lẽ trong này có mờ ám gì rồi đây! Suy nghĩ một lúc, cuối cùng Phan Lâm vẫn đồng ý.
Trước mắt hoạt độc trong cơ thể anh vẫn chưa thể được loại trừ hoàn toàn, còn cần phải mượn dược liệu quý trong Trường Sinh Thiên Cung và bí pháp bên trong Thượng Thanh Cung nữa, tạm thời anh chưa thể rời khỏi đây.
Nếu không tham gia cuộc thi, chắc chắn trong Thiên Cung sẽ không có chỗ cho anh dung thân.
Phan Lâm hỏi: “Cuộc thi hùng biện y học sẽ tổ chức vào lúc nào vậy? “Chiều nay đấy, bên ngoài Vô Dục Cung”
“Được, Phan Lâm sẽ đến đúng giờ”
Sau khi đã nghe anh đồng ý đến tham gia, đệ tử kia xoay người đi.
Phan Lâm đi qua đi lại trong phòng, cúi đầu trầm tư.
Sau đó anh lấy hết dược liệu quý trên người ra, bắc lên bếp chế thành thuốc.
Chờ đến khi nấu thuốc xong, anh uõng hết, ợ một cái rôi ra ngoài đi đến Vô Dục Cung.
Phan Lâm đã ở Trường Sinh Thiên Cung được một thời gian nhưng chưa từng nghe đến cuộc thi hùng biện y học này.
Khi đã đứng trước Vô Dục Cung, xung quanh anh là cả một biển người.
Nhưng những người đến đây không phải đệ tử thông thường mà đều là những đệ tử xuất sắc hoặc đệ tử nhập thất của Thiên Cung, ngoài ra người quản lý của các cung điện và các đường cũng đến góp mặt.
Nhưng sau khi đến nơi, ai cũng không trò chuyện nhiều với người khác mà tìm một vị trí rôi ngôi xếp bằng xuống.
Những người có thân phận cao đương nhiên ngồi ở mấy hàng đầu, thân phận thấp hơn thì tự giác lùi ra sau mà ngôi.
Phan Lâm xuất hiện tại nơi đây với khuôn mặt trắng tái đã hấp dẫn sự chú ý của vô số người.
“Phan...”
Có đệ tử muốn tiến lên chào hỏi với Phan Lâm nhưng lập tức bị người khác kéo về, không cho phép anh ta đến gần Phan Lâm.
Đương nhiên Phan Lâm cũng thấy động tác đó.
Từ sau trận chiến dữ dội với Tử Huyên Thiên, Phan Lâm gần như nổi tiếng khắp Trường Sinh Thiên Cung, tất cả đệ tử đều gọi anh là sư huynh, rất có uy vọng.
Có điều trong mắt những người có chức vụ cao, hành động đó của Phan Lâm chẳng khác gì đã tát cho đám người Tam Tôn Trưởng một cái bạt tai rõ to.
Những người này không phải đệ tử ký danh hay đệ tử chính thức.
Trong Thiên Cung, giữa Tam Tôn Trưởng và Phan Lâm, họ nhất định phải chọn Tam Tôn Trưởng! Nếu tiếp xúc quá nhiều với Phan Lâm thì chắc chắn sẽ bị xem là cùng phe với Phan Lâm.