*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cú đấm ấy làm rung động tất cả mọi người. “Sư huynh Hạo Tâm!”
Những người bên Tử Huyền Thiên vô cùng thảng thốt, còn tưởng là mình nhìn lâm. “Hay lắm!”
Bên phía Trường Sinh Thiên Cung thì tràn ngập trong bâu không khí sung sướng, hân hoan, mọi người mừng quýnh cả lên. “Sư đệ Lâm! Hay lắm!”
“Cố lên!”
“Đánh! Đánh chết hắn ta!”
“Đánh chất hẳn ta!”
Các đệ tử kích động giơ nắm đấm lên, liên tục gào thét. “Yên lặng! Tất cả yên lặng cho tôi!”
Trịnh Xuân Viên tức giận hét lên, nhưng lúc này không còn đệ tử nào nghe lời ông ta nữa. Tất cả mọi người đều trở nên kích động và đầy nhiệt huyết trước cú phản công tuyệt vời của Phan Lâm.
Ai nấy đều hoan hô, ủng hộ hết mình! Giờ phút này, dường như thẳng hay thua đã không còn quan trọng nữa, bởi vì trong mắt các đệ tử này, Phan Lâm đã giành chiến thắng! Nhưng trong mắt bọn Tam Tôn Trưởng thì tất cả mọi chuyện chỉ là một vở kịch.
Một vở kịch đánh lừa tất cả mọi người! Một vở kịch vê câu chuyện lội ngược dòng quả cảm! “Bắt đầu phản kích rồi đây”
Mặt Tam Tôn Trưởng không có biểu cảm nào. Ngay từ đầu ông ta đã đoán được Phan Lâm sẽ diễn như thế nào! “Người này...
lòng dạ quá sâu...
Tứ Tôn Trưởng khàn giọng nói. “Tam Tôn Trưởng, chúng ta không thể làm gì được sao? Cứ mặc kệ tên khốn đó dắt mũi chúng ta đi à?”
Trịnh Xuân Viễn nôn nóng đến sắp phát điên, vội vàng hỏi, “Chứ ông muốn làm gì?”
Tam Tôn Trưởng quay đầu lạnh lùng cười: “Bây giờ chúng ta đã mất lòng tin ở bọn đệ tử, chẳng lẽ ông còn muốn ép chúng nó tạo phản?”
“Nhưng mà...”
“Đừng có nhưng nhị gì nữa! Trịnh Xuân Viễn, tôi nói cho ông hay, bây giờ Phan Lâm đang ước gì chúng ta hãm hại cậu ta đấy! Một khi chúng ta làm vậy, chắc chắn cậu ta sẽ dựa vào Trường Sinh Thiên Cung mà lên án chúng ta, đến lúc đó không một ai trong số chúng ta giải quyết được, phải thỏa hiệp với cậu ta!”
Tam Tôn Trưởng quát. Trịnh Xuân Viễn sốt ruột đến mức mặt đỏ gay: “Hắn ta...
sao hẳn ta dám?”
“Ông tưởng cậu ta không dám à?”
Tam Tôn Trưởng quay phắt đầu lại, trừng ông ta: “Ông tưởng cậu ta là đồ ngu à? Chắc chắn cậu ta biết chuyện chúng ta không muốn loại trừ hoạt độc trong người cậu ta nữa, nên giờ cậu ta mới muốn trả thù chúng ta đây! Đừng nên cho rằng Phan Lâm là một thằng không biết suy nghĩ”
Trịnh Xuân Viễn mấp máy môi, muốn nói lại thôi. Trên võ đài. Phan Lâm đang không ngừng nện nắm đấm
anh ta.
Tuy nhiên, lúc Phan Lâm giơ quả đấm lên, Bạch Hạo Tâm có thể thấy rõ một cây kim châm sáng loáng giữa khe hở ngón tay của anh. “Kim châm...”
Người Bạch Hạo Tâm run lên, há miệng định nói gì nhưng trước mắt lại tối sâm, sắp sửa ngất đi.
Bạch Hạo Tâm rất muốn giữ tỉnh táo nhưng lại không thể nào tỉnh táo nổi.
Trước khi bất tỉnh, mắt anh ta đối diện với mắt của Phan Lâm. Đôi mắt vốn thật dữ tợn ấy lại rất bình tĩnh, thâm thúy... Giờ phút này, Bạch Hạo Tâm rốt cuộc chắc chắn được suy đoán của mình. Người này...
nãy giờ vẫn luôn ngụy trang! Anh ta không hề là kẻ bị bệnh nặng đến hấp hối gì, ngược lại, anh ta còn rất mạnh, cực kì mạnh! “Sư huynh Hạo Tâm!”