*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Điên? Không! Đối với một người như Vệ Hoàng Công, anh ta mà nói ra câu đó thì tuyệt đối sẽ không bị kêu là điên, vì anh ta có tư cách để nói thế! Là thiên tài kiếm đạo có tiếng tăm lừng lẫy của Tử Huyền Thiên, khi đấu với bất kì đối thủ nào, Vệ Hoàng Công luôn dùng chiêu thức gọn gàng nhất, nhanh chóng nhất để giải quyết kẻ đó. Xưa nay tất cả những đối thủ của Vệ Hoàng Công không ai vượt qua được ba chiêu của anh ta, thể mà bây giờ Vệ Hoàng Công lại nói sẽ dành năm chiêu cho Phan Lâm...
nói thật là đã để mắt Phan Lâm lắm rồi. “Năm chiêu?”
Phan Lâm cũng hơi bất ngờ, không khỏi quan sát Vệ Hoàng Công một phen: “Anh tự tin thế cơ à?”
“Đây không phải tự tin mà là tự nhận thức được thực lực của mình! Mặc dù đúng là anh mạnh thật, tôi rất thưởng thức anh, nhưng tôi đã đối sánh thực lực giữa tôi và anh, kết quả đánh giá chính là tôi cao hơn anh! Muốn đánh bại anh thì tôi không cân dùng nhiều chiêu đâu!”
Vệ Hoàng Công nói mà mặt không hề có biểu cảm. “Vậy cũng được thôi, để tôi xem thủ đoạn của anh! Cơ mà nếu sau năm chiêu tôi vẫn không thua thì sao?”
Phan Lâm bình tĩnh hỏi. “Không thể nào, tôi nói năm chiêu thì sẽ năm chiêu, tuyệt đối không thêm chiêu thứ sáu!”
“Tôi nghĩ anh sẽ cần đến chiêu thứ sáu đấy”
Phan Lâm nói. “Tôi nói không thì là không!”
“Wì sao tôi phải tin anh? Anh cứ nói đi, nếu sau năm chiêu tôi vẫn chưa thua thì sao?”
“Hừ! Nếu cần phải dùng đến chiêu thứ sáu thì tôi sẽ tự động nhận thua, đồng thời dập đầu với anh, bái anh làm sư phụ!”
Vệ Hoàng Công nhíu chặt mày, bắt đầu tức giận. “Dập đầu bái tôi làm sư phụ? Cũng không tệ, rôi nhào vô đi”
Anh ta rút một thanh kiếm ra rồi giải phóng toàn bộ kình khí ra ngoài cơ thể, lượng kình khí hôn hậu ấy bao bọc lấy thanh kiếm sắc bén ấy, sau đó anh ta vung tay lên, kiếm lướt về phía Phan Lâm. “Triêu Dương Hàn Tinh Kiếm!”
“Ong!”
Thân kiếm ánh lên vầng sáng lạnh lẽo làm lòng người run sợ, như một dải ngân hàng hội tụ muôn vàn ánh sao mà phóng tới Phan Lâm. Vào khoảnh khắc ấy, cả đất trời đều chuyển màu, mặt trời bị mây che lấp.
Toàn bộ điện Anh Hoa chỉ sáng lên mỗi nhát kiểm ấy! Vô số đôi mắt tập trung nhìn vào nó, nhịp thở và nhịp tim của vô số người cũng dừng lại vào lúc này. Nhát kiếm ấy vô cùng khí thế, bất kể là ai, chắc chăn cũng không dám trực tiếp đỡ nhỉ? Đúng như mọi người dự đoán, Phan Lâm tránh né.
Anh bước chân ra sau với tốc độ rất nhanh hòng tránh khỏi đường kiếm đáng sợ này.