*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đàn ông tên Trương Mạnh Quân này
mặc dù dùng kiếm nhưng lực kiếm lại rất bá đạo,
sức lớn đến đáng sợ, tựa như thứ anh ta đang
dùng không phải kiếm mà là một cái búa lớn!
Thanh kiếm ấy chém xuống như có thể bổ ra cả
mặt đất. Sức mạnh của nó tuyệt đối không nhẹ
hơn ba ngàn cân, nếu là người thường nhất định
không thể đỡ nổi đòn kiếm ấy!
Những đệ tử của Thiên Cung nín thở, đoán
chắc Phan Lâm sẽ không đỡ được.
Tuy nhiên, khi thanh kiếm đâm tới, Phan Lâm
lại không tránh né, lúc nó đã tới sát, anh lại dùng
tay không bắt lấy nó.
"Cái gì?"
"Chẳng lẽ anh ta muốn... cản kiếm bằng tay
không?”
"Điên rồi à!"
Mọi người đều thảng thốt, ai nấy đều rúng
động trước hành động này của Phan Lâm. Cả
Trương Mạnh Quân cũng thân người.
Nhưng Phan Lâm càng làm vậy, anh ta càng
tức giận, hét lên: "Đồ ngu! Muốn đỡ chiêu này của
tao à? Đừng có khinh thường người khác! Tao sẽ
làm mày tan xương nát thịt!
Trương Mạnh Quân cầm kiếm bằng hai tay,
vận dụng hết lực lượng, dùng hết toàn bộ kình khí
trên người mà bổ xuống một cái thật mạnh. Lần
này, lực đòn kiếm đã vượt qua bốn ngàn cân!
Kiếm chưa chém xuống nhưng tiếng nổ đã
vang lên âm ầm. Có vài đệ tử Thiên Cung đứng
hơi gần, có thể cảm nhận được uy áp khổng lồ
đến từ thanh kiếm kia.
Cuối cùng.
"Ầm!"
Thanh kiếm chém vào lòng bàn tay Phan
Lâm, lực kiếm lập tức bị đập ra, hóa thành một
cơn gió dữ dội tan vào trong không khí. Nhưng
lưỡi kiếm sắc bén ấy lại không cắt tay Phan Lâm
ra, mà lại bị tóm lấy thật vững vàng.
Tất cả lực lượng đều đã bị hóa giải.
"Cái-?
Trương Mạnh Quân há hốc mồm.
Lực lượng của mình thế mà lại như một cơn
gió thoảng với đối phương sao?
"Chỉ vậy thôi thì không giết được tao đâu!"
Phan Lâm khàn giọng nói, đột nhiên dùng lực bẻ
gãy thanh kiểm kia, tiếp đó nắm nửa đoạn kiếm
tàn nhẫn ném về phía Trương Mạnh Quân.
Không ổn rồi!
Trương Mạnh Quân giật mình biến sắc, lộn
một vòng sang bên cạnh.
Vào khoảnh khắc anh ta vừa lộn xong.
"Rắc rắc!"
Đoạn kiếm do Phan Lâm ném ra đã bổ cả mặt
đất nơi đây, kiếm khí kinh khủng tan vào trong
không khí như một cơn gió.
"Vút!"
Trương Mạnh Quân bị hất bay lên, các đệ tử
Thiên Cung xung quanh cũng bị ép liên tục lùi về
phía sau, người này ngã lên người kia, nhìn đâu
cũng thấy cảnh tượng rối loạn.
Đến khi Trương Mạnh Quân bò dậy mà người
đẫm máu, Phan Lâm đã đứng bên cạnh anh ta, đá