*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trường Sinh Thiên Cung kiểm tra nghiêm ngặt liên tục một tuần.
Mà trong cả một tuân này, hoạt độc trong cơ thể Phan Lâm cũng đã bị thanh trừ một phần ba, nhưng để phòng ngừa Ngũ Tôn Trưởng nhìn ra được manh mối, Phan Lâm không thể không làm một chút ngụy trang, cố ý hạ một loại độc khác trong cơ thể mình, mô phỏng theo hoạt độc.
Dù sao mỗi một người mà Trường Sinh Thiên Cung kiếm ở bên ngoài cũng đều là bác sĩ đứng đầu, nếu muốn giấu diếm được bọn họ cũng không dễ dàng.
Bên trong đình viện.
“Khụ khụ, khụ khụ khụ.
Phan Lâm chĩa vào mặt Trương Thương Bạch, không ngừng ho khan, cả khuôn mặt đều là mồ hôi.
Ngũ Tôn Trưởng quét mắt nhìn anh một cái, sau đó đem ngân châm thu hồi lại.
“Ngũ Tôn Trưởng, tôi cảm thấy trạng thái của tôi càng ngày càng kém, cứ tiếp tục như vậy nữa, tôi sợ tôi chống đỡ không được bao lâu!”
Phan Lâm ôm ngực, yếu ớt nói.
“Yên tâm, sẽ tốt hơn thôi”
Ngũ Tôn Trưởng nói có lệ.
“Nhưng bà vẫn luôn châm cứu cho tôi, cũng không dùng thuốc, Ngũ Tôn Trưởng, người quang minh không nói lời mờ ám, có phải là Thiên Cung chuẩn bị vứt bỏ tôi rôi không?”
Ngũ Tôn Trưởng tâm phiền ý loạn, lúc này hét lớn: “Cậu đang hoài nghi tôi đấy à?”
“Phan Lâm không dám, nhưng Ngũ Tôn Trưởng bà đã từng ở trước mặt các đệ tử lập lời thê, mong là bà sẽ không quên.
”
Phan Lâm thâm sâu nói.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Ngũ Tôn Trưởng liền mất tự nhiên, bà ta hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không quên đâu! Chỉ là gần đây trong cung xảy ra không ít chuyện, cậu cũng biết đấy, phòng nhân đạo vừa bị cướp, thần dược chuẩn bị cho cậu đều mất hết cả rồi! Cho nên cậu bên này phải kéo dài một chút, mong cậu có thể hiểu được”
“Đệ tử hiểu rồi, nhưng đệ tử không muốn khoanh tay chờ chết, cho nên muốn thỉnh cầu Ngũ Tôn Trưởng cấp một đặc quyền ”
“Đặc quyền? Đặc quyền gì?”
“Đệ tử người này rất là mạnh, sẽ không đem tất cả nguyện vọng ký thác trên người hắn, cho nên đệ tử hi vọng muốn đến Tàng Thư Các trước Thiên Cung để xem sách cổ, tìm phương pháp trị liệu hoạt độc”
Phan Lâm khàn khàn nói.
“Xem sách cổ? A, cậu nghĩ rằng những người làm Tôn Trưởng chúng tôi chưa đọc hết sách cổ trong Tàng Thư Các sao? Nếu sách cổ có biện pháp, thì chúng tôi sớm đã dùng cho cậu rồi! Cậu hà tất phải lãng phí thời gian?”
Ngũ Tôn Trưởng khinh thường nói.
“Hiểu biết của mỗi người đều không giống nhau, huống chỉ đệ tử đi du lịch bên ngoài nhiều, học được không ít y thuật bên ngoài Thiên Cung, tôi cảm thấy có thể kết hợp một chút biện pháp trong sách cổ cùng với y thuật của tôi, có khả năng xuất hiện hiệu quả không ngờ tới, Ngũ Tôn