*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ước chừng khoảng ba tiếng sau, Ngũ Tôn Trưởng mới đến nơi.
Lúc này toàn thân Phan Lâm đã toát mồ hôi lạnh, khuôn mặt biến đen, nằm ở trên giường khó có thể nhúc nhích.
Trên người anh căm đầy kim châm cứu, là do anh tự châm cho mình.
Thế nhưng chỉ có châm cứu thôi không có tác dụng mấy, vẫn cần có thuốc để áp chế hoạt độc.
Ngũ Tôn Trưởng nhìn tình cảnh của Phan Lâm, vội vã lấy ra thuốc mình mang đến, đưa cho Thu Phương mang đi sắc, sau đó bà ta tiếp tục dùng kim châm cứu cho Phan Lâm.
Vừa châm cứu xong, Thu Phương cũng nhanh chóng bưng lên một chén thuốc đã sắc xong, cho Phan Lâm uống.
Sau khi uõng thuốc, sắc mặt Phan Lâm đã khá hơn nhiều.
Nhưng anh vẫn cau mày liên tục.
Phân Lâm nhìn chút cặn thuốc còn sót lại trong bát, khàn giọng nói: "Ngũ Tôn Trưởng, vì sao hôm nay bà chỉ mang đến cho tôi mấy thứ thuốc này thế? Nếu như tôi không nhầm thì những thuốc này chỉ có tác dụng áp chế hoạt độc trong cơ thể tôi, không có tác dụng loại bỏ độc, đúng chứ?”
"Chuyện này..." Sắc mặt Ngũ Tôn Trưởng có chút thay đổi, bà ta có chút đắn đo, rồi lại nhanh chóng mở miệng nói: "Tôi thấy thân thể cậu còn yếu, nên không dám dùng thuốc quá mạnh! Sao thế? Phan Lâm, cậu đang nghi ngờ y thuật của Trường Sinh Thiên Cung chúng tôi đấy à?" "Phan Lâm không dám." Phan Lâm lập tức nói.
Nhưng anh cũng không phải người ngu.
Phan Lâm biết nguyên do không phải vì thân thể anh suy yếu.
Anh biết sau khi sử dụng Huyền Thiên Đan, lần phát tác tiếp theo của hoạt độc sẽ mạnh hơn rất nhiêu, nếu không dùng thuốc mạnh hơn, làm sao áp chế được? Hiển nhiên Ngũ Tôn Trưởng không giỏi nói dối, nhưng Phan Lâm cũng không định chọc thủng lời nói dối này ngay trước mặt bà ta.
Ngũ Tôn Trưởng qua loa kết thúc trị liệu, lập tức đứng dậy dự định rời đi.
"Tôn trưởng, lần tiếp theo tiến hành trị hoạt độc là khi nào?" Phan Lâm mở miệng hỏi dò.