Thực ra, Phương Vũ Yên không biết nhiều về sự kiện “Ngũ độc".
Bởi vì khi chuyện này xảy ra, cô mới mười hai tuổi, nhưng cô đã biết tính chất nghiêm trọng của sự việc này, lúc đó có thể nói toàn bộ Trường Sinh Thiên Cung đều chấn động.
Sự việc này đã được điều tra bởi nhị tôn trưởng của Trường Sinh Thiên Cung, người ta nói rằng phải mất cả năm điều tra mới có kết quả.
Lúc đó Phan Lâm là thiếu niên vừa mới gia nhập Thiên Cung, không lâu sau khi bắt đầu thì xảy ra biến cố 'Ngũ độc' khiến Phan Lâm bị trục xuất, tuy rằng Phan Lâm đã được phục hồi sau đó nhưng kết quả điều tra chứng minh Phan Lâm không có liên quan đến sự kiện Ngũ độc, nhưng Trường Sinh Thiên Cung không có ý định gọi đệ tử đã bị đuổi khỏi Thiên Cung quay lại.
Phan Lâm thực ra đã biết thông tin Phương Vũ Yên là người của TrườngSinh Thiên Cung từ rất lâu rồi. Ngay cả bà của cô là Hoài Dược Vương cũng vậy. Kỹ thuật châm cứu và bốc thuốc của hai người họ rất giống với Trường Sinh Thiên Cung.
Vì vậy, Phan Lâm mới dám sử dụng Tuyệt thế điên phong thuật, bởi vì trên đời này chỉ có Trường Sinh Thiên mới có thể loại bỏ hoạt độc do cấm thuật mang lại.
Vì vậy, Phan Lâm đã sớm liên hệ Phương Vũ Yên và nhờ cô ấy đưa mình đến Trường Sinh Thiên Cung. "Sư tỷ, anh ấy là một trong những người có tên trong thông báo án xử sai của nhị tôn trưởng. Lần này là đến thỉnh cầu vị trưởng bối cứu mạng. Xin hai vị sư huynh sư tỷ có thể để tôi đưa Phan Lâm lên." Phương Vũ Yên thấp giọng nói "Là anh ta?"
Hai người nhìn nhau, cả hai đều cau mày. “Vì vậy, anh ta không phải là đệ tử Trường Sinh Thiên hiện tại, phải không?" "Cái này... Vâng." Phương Vũ Yên do dự nói nhỏ. “Vậy tại sao vừa rồi cô nói dối chúng tôi? Cô còn nói coi là đúng?" "Sư tỷ, ta... tôi xin lỗi, tôi..." Phương Vũ Yên không biết trả lời như thế nào. “Hừ, một đệ tử bị trục xuất, một đệ tử ký danh. Vậy mà dám lừa gạt chúng ta? Cô cũng to gan thật. Tôi thấy ngươi rõ ràng không xem chúng ta vào mắt.” Người phụ nữ lạnh lùng lên tiếng. "Sư tỷ, tôi hoàn toàn không cố ý, sư tỷ hiểu lầm rồi." Phương Vũ Yên vội vàng giải thích. “Hiểu lầm? Được rồi, tôi sẽ xem đó là hiểu lầm.
Nhưng côi đã làm chúng ta chậm trễ nhiều thời gian như vậy, không phải nên bù đắp tổn thất sao?"
Ngay khi những lời này nói ra, Phương Vũ Yên cuối cùng cũng hiểu tại sao cả hai lại làm khó mình. Họ muốn tạo ra một số lợi ích cho chính họ... "Sư huynh sư tỷ, tôi đi vội nên trên người không mang theo thứ gì..." Phương Vũ Yên vội vàng nói. “Cô tên là Phương Vũ Yên, phải không?" Người phụ nữ lạnh lùng hỏi. “Đúng..." "Bà nội cô có phải là Dược Vương Hoài Thiên?" “Đúng vậy, sư tỷ biết bà nội?" "Ồ, tôi vừa mới nghe nói. Vương y được tôn quý trong thiên hạ, mặc dù ở Trường Sinh Thiên Cung của chúng ta cũng không tính là gì, nhưng mà sư muội, bà của cô là dược vương, sao trên người lại không có đồ tốt gì được. Lấy ra bồi thường cho chúng tôi, cô có thể đi lên." Người phụ nữ mất kiên nhẫn nói. "Sư tỷ, tôi... tôi thật sự không có..." Phương Vũ Yên khóc không ra nước mắt. "Con khốn."
Người phụ nữ lại tát Phương Vũ Yên một cách hằn học.
Phương Vũ Yên trong tiềm thức muốn né tránh, nhưng đã quá muộn.
Bốp!
Tiếng bạt tay giòn giã vang lên. Lực tát lần này lớn hơn trước rất nhiều.
Phương Vũ Yên trực tiếp bị kích động khóe miệng chảy máu, ngã xuống đất lăn mấy bước, may mà kịp thời bám được, không bị tiếp tục lăn nữa, nếu không sẽ lăn lộn xuống đến dưới cùng của bậc thang, sợ rằng sẽ chết người mất.
Trên trán cô chảy máu, đầu tóc rối bù, đặc biệt xấu hổ ngẩng đầu, tức giận nhìn hai người. "Phương Vũ Yên. Cô chỉ là một đệ tử ký danh. Không ai ở Trường Sinh Thiên Cung quan tâm cả. Nghe này, cút ngay với con chó chết này. Nếu không, tôi cho cô biết tay.”.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||
Phương Vũ Yên sắc mặt nhất thời thay đổi. "Phương sư muội, tính tình sư tỷ của muội không tốt. Muội mau đi đi. Đừng để Thiên Cung thêm loạn. Một đệ tử ký danh như muội lại chạy tới đây xin chữa bệnh, chẳng phải là đang tự tìm phiền phức sao." Người đàn ông cũng cười cười nói, không có nửa điểm đồng tình.
Trong lòng Phương Vũ Yên vô cùng phẫn nộ.
Nhưng cô không tức giận, mà bước lên một bước, đứng lặng một lúc, đột nhiên...
Cô khụy gối quỳ xuống.
Cả hai đều giật mình.
Phương Vũ Yên trực tiếp đập trán xuống đất. "Sư huynh sư tỷ, cầu xin hai người, cho tôi đi lên "Cái này..." Hai người trông không được tự nhiên. Khi thấy điều này, Phương Vũ Yên lại đập đầu đi." xuống đất. "Sư huynh, cầu xin hai người.." "Phương sư muội, muội không cần phải như thế này, chúng ta không có ý gì khác.” Người đàn ông do dự, muốn nói gì đó. Người phụ nữ cười thành tiếng: "Được rồi, Phương
Vũ Yên, cô có năng lực như vậy, không sao cả, nếu cô dập đầu một trăm cái tôi sẽ cho cô đi lên, thế nào?"
Phương Vũ Yên nghe thấy, vội vàng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ. "Sư tỷ, tỷ nói thật chứ?" “Tất nhiên."
Người phụ nữ gật đầu.
Phương Vũ Yên không chút do dự, lập tức nặng nề đập đầu xuống đất.
Cộp.
Cộp.
Cộp.
Cộp.
Lặp đi lặp lại...
- ---------------------------