*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngải Hồng là một người ích kỷ.
Cũng thật ngu ngốc.
Suy nghĩ của cô ta thật ngây thơ.
Trong ký ức của cô ta, cô nhi viện chính là ảo tưởng của cô ta.
Cô ta không cho phép bất cứ ai phá hủy ảo tưởng trong lòng mình.
Nhưng cô ta bắt buộc phải đối mặt với hiện thực.
Phan Lâm đi rồi.
Ngải Hồng vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng đã sớm rời đi của Phan Lâm.
Không biết đã qua bao lâu, cô ta mệt mỏi ngã ngồi trên mặt đất, bắt đầu gào khóc.
Thanh âm vô cùng đau đớn, xuyên thấu tim gan.
Nhưng mà Phan Lâm mặc kệ.
Anh đã làm những gì anh nên làm.
Còn về chuyện cô nhi viện...
đó chỉ là Ngải Hồng đơn phương tình nguyện mà thôi.
Sẽ không có ai bởi vì chuyện này mà phải trôi dạt khắp nơi.
Nhưng nếu tiếp tục ở lại đó, cho dù Phan Lâm có giúp giải quyết chuyện của băng đảng Cá mập đen thì cũng sẽ có băng đảng Cá mập đen thứ hai, thứ ba theo dõi bọn họ.
Cho nên nơi đó cũng sẽ không còn yên vui nữa.
Hơn nữa, mặc dù băng đảng Cá mập đen là thế lực ngâm, bọn họ cũng phải hoạt động theo các quy tắc.
Chỉ có duy nhất chuyện vê em gái của A-dam...
Là không dễ dàng xử lý.
Phan Lâm do dự một hồi, nhưng anh vẫn quyết định gọi cho A-dam để nói ra toàn bộ sự thật.
Sau khi nghe tin, A-dam liền sụp đổ ngay tại chỗ.
“Tôi nhất định sẽ làm cho bọn chúng nợ máu phải trả bằng máu!”
A-dam điên cuồng thốt ra lời thề với chiếc điện thoại.
"A-dam, tôi sẽ lấy lại công bằng cho anh, nhưng mà việc quan trọng phải làm bây giờ là tìm lại tro cốt của em gái anh trước.
Bây giờ, tôi sẽ đi một chuyến, mang tro cốt của em gái anh về trước đã." Phan Lâm khàn giọng nói.