*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Yến Kinh, nhà họ Phan.
Trong vườn hoa, lâu rôi Phan Côn Luân mới có thời gian uống trà nghe đài.
Trong thời gian này, ông ta bận tới sứt đầu mẻ trán, việc của Phan Anh Hùng cũng làm ông bị gia tộc xử phạt một trận.
Nhưng mà mọi việc cũng đã qua rồi.
Lúc này, cấp dưới vội vàng chạy tới, nói nhỏ bên tai ông vài câu.
Hai mắt Phan Côn Luân sáng lên, lập tức quát: “Nhanh mở ra cho tôi xem!”
Cấp dưới lập tức mang máy tính bảng tới.
“Các chủ, có chuyện gì vậy?”
Người ngồi bên cạnh nhịn không được hỏi, Phan Hoàng Nhân ngôi đầu bên kia cũng không nhìn lại.
Phan Côn Luân không nói.
Trêи màn hình của máy tính bảng xuất hiện hình ảnh của một cái phát sóng trực tiếp.
Quả nhiên là cảnh tượng phòng riêng trong club Dạ lang.
Toàn bộ cảnh tượng trong phòng riêng hiện ra trước mặt mọi người! Nhìn góc quay, người đang phát sóng trực tiếp là nhà họ Thái ở Bồ Thành.
Cũng chính là người đi cùng ba của cô gái đanh đá Thái Chính Thuần.
“Bác sĩ Lâm đúng là chuyện ác độc gì cũng làm, giết người đốt nhà, anh ta đã làm hết rồi!”
“Mấy người cho rằng Dương Hoa phát triển bằng cách nào? Là dựa vào đơn thuốc thôi sao? Mấy người sai rồi! Anh ta dựa vào mạng người! Là máu tươi!”
“Mấy người cho rằng đơn thuốc của anh ta là do bản thân anh ta nghiên cứu sao? Mấy người sai rồi, đó đều là do anh ta dùng những thủ đoạn bẩn thỉu cướp đoạt của người khác!”
“Mấy người cho rằng bác sĩ Lâm chỉ cần châm vài cái, đã giúp người khác sống lại? Mấy người hoàn toàn sai! Những người đó đều là diễn viên do Dương Hoa thuê! Từ đầu đã là một âm mưu!”
“Bác sĩ Lâm lừa mọi người rồi! Anh ta là kẻ lừa đảo nhất thế giới!”
“Mà bây giờ! Chúng tôi phát hiện bí mật của anh ta, nên anh ta muốn giết người diệt khẩu!”
“Bác sĩ Lâm, anh thật ác độc!”
Thái Chính Thuần nói một cách dõng dạc hùng hồn, không ngừng nêu ra “hành vi phạm tội”
của Phan Lâm.
Nói tóm lại, chỉ cân là việc mà một kẻ vô nhân tính có thể làm, Phan Lâm đều đã làm.
Phan Lâm cũng phải nghỉ ngờ bản thân có thật sự làm những hành vi vô nhân tính đó hay không… Người nhà họ Phan nhìn thấy như vậy, ai cũng vô cùng kinh ngạc.
“Có chút thú vị.”
Phan Côn Luân ngồi trước máy tính bảng, uống hớp trà, hơi híp mắt.
“Người đó là ai? Ông ta làm gì vậy? Chỉ dựa vào câu nói của ông ta, không thể nào vu oan cho bác sĩ Lâm!”
Phan Hoàng Nhân lắc đầu nói.
“Ông ta là ai không quan trọng, quan trọng việc ông ta làm bây giờ, rất có lợi với chúng †a, có lẽ, chúng ta nên chơi một ván.”