*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rầm! Bàn hội nghị bị đập lung lay.
Trịnh Nam Thiên mặc đồng phục cảnh sát phẫn nộ nhìn những người đứng phía trước bàn.
Những người kia đều cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đầy lửa giận của Trịnh Nam Thiên.
“Tôi không hiểu các người làm ăn kiểu gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt thế mà lại để xảy ra sự kiện tàn sát vô nhân đạo như vậy! Các người tuân tra kiểu gì thế?”
Trịnh Nam Thiên rít lên.
“Sếp à, người của giới võ đạo vi phạm pháp luật, lúc chúng tôi kịp phản ứng đã không còn kịp nữa rồi, chúng tôi cảm thấy vô cùng ân hận, chúng tôi cam đoan sau này sẽ không bao giờ để những chuyện như vậy xảy ra nữa.”
Một người đàn ông cũng mặc đồng phục, đội mũ cảnh sát bước lên phía trước một bước, trong giọng nói tràn đầy sự áy náy.
“Sau này? Cậu còn dám nói sau này à? Các cậu có biết tính chất của chuyện này nghiêm trọng như thế nào không? Lần này bị mất mặt không phải là chúng ta mà là cả đất nước này! Nếu như cả thế giới đều biết các cậu sơ suất như thể nào, vậy phải làm sao đây? Chúng ta sẽ bị người khác nhạo báng chê cười!”
Trịnh Nam Thiên gầm lên.
Mọi người đều câm như hến, không ai dám phản bác một lời.
“Lập tức cho người đi đến Huyết Ma Tông cho tôi! Dạy cho người của tông phái ấy biết thế nào là pháp luật, hỏi xem rốt cuộc bọn họ muốn làm gì! Còn nữa, nhớ phải điêu tra tông phái này rõ ràng cho tôi, phát hiện ra bất cứ điểm khả nghi nào đều phải thu thập chứng cứ! Ông đây đã không vừa mắt bọn họ rồi!”
Trịnh Nam Thiên lại quát.
“Dạ, sếp!”
Mọi người đều đồng loạt đáp lời.
Nhưng ngay lúc đó, cửa phòng họp đột nhiên bị một người đẩy ra.
Một người đàn ông cũng mặc đồng phục cảnh sát tuổi tác xấp xỉ Trịnh Nam Thiên sải bước đi vào.
“Ông Trịnh à, có chuyện gì mà ông lại nổi giận đùng đùng như vậy?”
Người đàn ông kia mỉm cười hỏi.
“Vương Tư Miểu?”
Ánh mắt của Trịnh Nam Thiên hơi lóe lên: “Ông tới nơi này làm gì?”
“Tôi nghe nói ông Trịnh muốn điều tra Huyết Ma Tông, cho nên tôi tới đây xem một xíu.”
“Sao nào? Ông không muốn tôi điều tra à?”
“Huyết Ma Tông đã giúp đỡ cho chính phủ rất nhiều, lập được không ít công lao, tháng trước một nhóm khủng bố ở nước ngoài trà trộn vào nước ta, ý đồ quấy rối, bọn chúng đã bị người của Huyết Ma Tông nhanh chóng bắt được, đồng thời cũng đã xử lý bọn chúng, dù sao bọn họ cũng đã lập công lớn, nếu chúng ta tùy ý điều tra bọn họ, không khỏi làm cho bọn họ cảm thấy bị xem thường.”
Vương Tư Miểu cười nói.
“Chuyện này vốn chẳng liên quan đến việc kia, chẳng lẽ người có công phạm sai lâm sẽ không bị truy cứu sao? Bọn họ cả gan làm loạn! Đến cùng trong mắt bọn họ còn có pháp luật hay không?”
Trịnh Nam Thiên nghiêm khắc chất vấn.
“Chuyện này có thể là hành vi của cá nhân, tôi nghĩ Huyết Ma Tông chủ sẽ cho chúng ta một câu trả lời thuyết phục, chúng ta cũng đã cho người đi thăm hỏi học viện phái Nam Y bên kia,