*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bụi đất bay lên như sương mù, đá vụn cũng bay ra tứ phía tạo thành một mảnh hỗn độn.
Một máy đào và vài người công nhân đội nón bảo hộ cầm theo dụng cụ đứng ở giữa đám bụi đất kia.
Nếu ông lão ngẩng đầu, có thể nhìn thấy cửa vào cấm địa gân như đã hoàn toàn bị phá nát, trêи vách đá bị phá ra một lỗ thủng thật lớn.
Hiển nhiên vì truy lùng Phan Lâm, Huyết Ma Tông cũng đã gọi tới cả đội thi công.
“Làm tốt lắm, ở đây hết chuyện của các người rồi, đi ra ngoài cả đi!”
Giọng nói của trưởng lão từ bên ngoài vọng vào.
Tiếp đó đội thi công lục tục rời khỏi nhà giam, cường giả của Huyết Ma Tông giẫm lên cánh cửa đã bị đổ trêи mặt đất bước vào.
Người dẫn đầu là tông chủ Huyết Ma Tông! Lúc vừa thấy ông lão ngôi ở bên ngoài nhà giam, bọn họ đều biến sắc.
“Hả?”
“Là..
Là ông già kia!”
“Ông ta được thả ra rồi!”
“Tiêu rồi! Tiêu rồi…”
Tất cả người của Huyết Ma Tông bị dọa đến liên tục lui về phía sau, không dám tiến lên nửa bước.
Sắc mặt tông chủ Huyết Ma Tông cũng căng thẳng mất vài giây.
Nhưng sau khi ông ta cẩn thận đánh giá ông lão một lượt, thì liên tục hừ lạnh: “Các người la hét cái gì? Người này đã sắp chết rồi! Một ông lão tay trói gà không chặt, cũng có thể dọa các người thành như vậy?”
Mọi người nghe xong, hơi bình tĩnh lại, nhưng trêи mặt của mỗi người vẫn còn hơi sợ hãi.
Thật ra cũng không thể trách bọn họ.
Tuy rằng dường như tất cả mọi người đều là lần đầu tiên nhìn thấy ông lão, nhưng những năm gần đây trong Huyết Ma Tông cũng lưu truyền không ít chuyện liên quan đến ông.
Có người nói ông là ác ma giết người không chớp mắt.
Cũng có người nói ông là kẻ ăn tươi nuốt sống, thủ đoạn tàn ác, thở ra một hơi cũng có thể giết người.
Tông chủ Huyết Ma Tông không quan tâm, nhưng đệ tử của Huyết Ma Tông đã truyên lời đồn này đến tận đâu đâu rồi, càng đồn càng nhiều phiên bản, một đồn mười mười đồn trăm, làm cho một bộ phận trưởng lão cũng tin sái cổ, cho nên bọn họ vẫn luôn sợ hãi ông lão.
Lời nói của con người quả thật đáng sợ.
Tông chủ Huyết Ma Tông hừ lạnh một tiếng, rất bất mãn với sự sợ hãi của những người kia.
Nhưng ông ta không nói gì, nhìn chăm chằm ông lão, trâm giọng nói: “Sao ông lại thoát khỏi cây trụ kia được? Chắc hẳn là do bác sĩ Lâm mở khóa cho ông chứ gì? Tại sao ở đây chỉ có một mình ông, không nhìn thấy Bác sĩ Lâm? Cậu ta ở đâu?”
Nhưng ông lão không hê hé răng, vẫn ngồi dưới đất như cũ, cúi đầu xuống, cũng không nhìn tông chủ Huyết Ma Tông lấy một cái.